
ại vào lúc hai người sắp chia xa như thế này?
Chẳng lẽ...... Nàng đời
này sẽ không chiếm được hạnh phúc sao?!
Xích Nhĩ Đa liền lẳng
lặng ôm chặt lấy nàng như thế , không biết bọn họ đến tột cùng ở đàng kia ngắm
bao lâu, thẳng đến khi nàng muốn rời đi , bọn họ mới lại cùng tiến lên xe
ngựa......
Trở lại Tuyết Bạch sơn
trang, bọn họ đang ăn đồ ăn sáng.
“Như thế này, có muốn đến
nơi nào hay không ?” Xích Nhĩ Đa mở miệng hỏi.
“ Ta không ý kiến, phu
quân quyết định là tốt rồi, người ta không phải nói sao, phu xướng phụ tùy
thôi.” Dạ Thủy Linh giờ phút này mềm mại giống như chú mèo con, nhìn hắn nũng
nịu.
“ Linh nhi, nàng có xem
qua Lục tinh linh không?” Xích Nhĩ Đa đang uống sữa đậu nành nói.
“Lục tinh linh? Đó là cái
gì?” Nghe cái tên thật giống như là cái tiểu tinh linh linh tinh gì đó , cổ đại
thực sự có tinh linh tồn tại? Nàng tò mò nhìn chằm chằm chờ hắn đáp lại.
“Bí mật, như thế này phải
lên đường, cảnh trong mơ ở ven hồ, đêm nay sẽ nghỉ tạm ở khách sạn đầu tiên ở
trong thành, ngày mai mới hồi cung.” Bọn họ về đến khách sạn trước thành, đến
trước Hồ mộng mơ.
Thời gian vui vẻ luôn
luôn ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, ba ngày đã sắp qua….
“Rốt cuộc là cái gì thế
a? Thần bí như thế ......” Hắn càng không nói nàng lại càng tò mò, cũng mặc kệ
nàng sao vậy “bức cung” Hắn, hắn chính là ngay cả một câu cũng không chịu lộ
ra.
Quên đi, không phải là
lục tinh linh thôi! Nàng cuối cùng vẫn sẽ biết .
Ăn xong đồ ăn sáng, bọn
họ lại ngồi trên xe ngựa, hướng chân núi Bạch Tuyết đi xuống, nhưng đường trở
về lại không giống lúc đi lên, bọn họ lại có thể thưởng thức đến những cảnh sắc
khác nhau.
Trải qua vài lần ngồi xe
ngựa sau, nàng tựa hồ đối xóc nảy có kháng thể, không giống lần đầu tiên khi
lên núi , say xe phun đến chết khiếp, lúc này, nàng còn có thể nói nói cười
cười cùng hắn tán gẫu, thậm chí hát những bản tình ca thế kỉ hai mươi mốt cho
hắn nghe......
“Kiếp trước đã định, chạy
không thoát vận mệnh này , trong mộng bừng tỉnh, đảo ngược cổ kim, đánh đàn cho
chàng nghe , múa may nhẹ nhàng cho chàng xem, lượn qua lượn lại, tin tưởng kỳ
tích sẽ rơi xuống, yêu, dây dưa ngàn năm bồi hồi, tình yêu, sổ luân hồi trằn
trọc chờ đợi, xuyên qua biển người, chờ một câu trả lời, xuyên qua trí nhớ lưu
một vết sẹo, xuyên qua ngàn kiếp, mái tóc đen dài giờ trắng xóa, xuyên qua một
tình yêu thật sự thâm sâu, lưu truyền một khúc thần thoại xinh đẹp ......”
Thần thoại nha...... Đó
là nhiều xinh đẹp nhưng giả dối, như là đang kể ra tâm tình giờ phút này của
nàng , phức tạp cùng ưu thương......
Chạng vạng, bọn họ đã về
tới Xích Lung thành, Xích Nhĩ Đa mang theo nàng tìm nơi ngủ trọ trong khách sạn
Nhất Thiên Hạ , cũng ra lệnh cho tất cả các thị vệ hầu bên cạnh trở về.
“ Đại gia, có gì cần tiểu
nhân phục vụ không?” Một điếm tiểu nhị gã gầy teo thấp bé nhìn thấy hai người
bọn họ mặc quần áo hoa lệ, đương nhiên thái độ phục vụ càng thêm tốt, tục ngữ
nói “Thấy tiền sáng mắt” Thôi.
Xích Nhĩ Đa ngay cả nhìn
cũng chưa liếc hắn một cái, lạnh lùng nói,” Cho bản gia một gian phòng
tốt nhất .”Bởi vì mặc thường phục ra bên ngoài, không có bất luận kẻ nào có thể
nhận ra hắn chính là Vương thượng.
“ Có ngay!” Điếm tiểu nhị
cợt nhả nhìn về phía sau hô:”Mang khách quý đây đến gian phòng thượng hạng
nhất.”
“Cần đưa lên rượu và thức
ăn lên không?” Điếm tiểu nhị khúm núm hỏi hai người, khi vừa đến sương phòng ở
lầu hai.
“ Cần gì ta sẽ gọi, giờ
mang nước nóng tới cho ta tẩy tịnh!” Hắn gần như đáp một cách máy móc,
giống như hắn ở trong cung như vậy......
“ Dạ ! Nước ấm lập tức
mang lên cho khách quý.” Điếm tiểu nhị giúp bọn họ mở ra cửa phòng,” Đây chính
là gian sương phòng ở lầu hai, cần gì cứ gọi tiểu nhân sẽ lập tức có
mặt.”Nói xong, hắn khoan thai rời đi.
Xích Nhĩ Đa đóng cửa lại
nói tiếp:” Nghỉ tạm trong chốc lát đi! Những thứ kia càng khuya sẽ càng xinh
đẹp, để cho nước ấm tới, tẩy tịnh xong thân thể sẽ thoải mái một chút.”
“ Được......” rốt cuộc là
cái gì a! Xích Nhĩ Đa càng không nói khiến cho nàng càng thêm tò mó .
Cuối cùng, nàng cùng Xích
Nhĩ Đa cùng nhau tắm rửa xong, đã muốn là chạng vạng.
Bọn họ đi ra khách sạn,
Hắc mã “Cực Phong” của Xích Nhĩ Đa không biết vào lúc nào đã được cột vào một
cây cột bên ngoài khách điếm, nó nhìn thấy chủ tử, phát ra tê tê tiếng vó ngựa,
mặt dài làm nũng ma sát ống tay áo của hắn.
“ Cực Phong? Tại sao nó
lại ở đây?” Nó không phải nên ở chuồng trong cung sao?
Dạ Thủy Linh vươn tay nhỏ
bé, khẽ vuốt mặt dài của nó , đã quên lúc trước nó thiếu chút nữa làm cho nàng
ngã xuống ngựa.
“ Ban nãy ta đã bảo thị
vệ, ta giao cho bọn họ thỉnh mã tư bắt nó mang đến đây.”Xích Nhĩ Đa lời chưa
dứt đã tung người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tiếp theo vươn bàn tay to lớn
đến trước mặt nàng.
Dạ Thủy Linh không hề do
dự đưa tay nhỏ bé, hắn dùng sức một cái , dễ dàng đem nàng bế lên lưng ngưa,
ngồi ở trước người hắn .
“Nắm chặt.” Tiếng nói hắn
tà ác ở vang lên ở phía sau nàng.
Hắn nhẹ “Hách” Một tiếng,
hai chân hữu lực thúc mạnh vào