
nhó.
Dạ Thủy Linh vừa xoay
người liền nhìn thấy nàng ta như ăn phải trái khổ qua đắng nghét, cười
nói: “Mặt ngươi như thế là sao nha!Đừng lo lắng, đâu phải ta chưa
từng trải qua, đối phó loại háo sắc này kinh nghiệm ta có thừa nha!”
“Nhưng là......” nàng chỉ
là thực lo lắng thôi! Người tên Cách Phổ gì đó, nghe bên ngoài đồn đại nhiều
như vậy,nàng làm sao có thể yên tâm để cho tiểu thư một mình đi phó ước.
“Đừng nhưng là , thời
gian không còn sớm nữa , chúng ta xuất phát đi!” Cách Phổ Tùng Trí cùng Xích
Nhĩ Đa đều ở hoa uyển chờ nàng a!
“ Vâng......” Thúy nhi
không biết làm thế nào dành dìu nàng bước ra khỏi Xuân Tuyết các.
Năm phút đồng hồ sau.
Nàng đúng hẹn đi vào Bách
Hoa đình.
Lúc này đang ngồi ở trong
đình Xích Nhĩ Đa cùng Cách Phổ Tùng Trí đều nhìn thấy nàng.
Dạ Thủy Linh còn lại là
hào phóng ngồi giữa hai nam nhân .
“ Dạ phi nương nương danh
bất hư truyền, xinh đẹp tựa thiên tiên, Cách Tang Vương ta thật là có phúc khí
có thể cùng mỹ nhân ở chung một ngày, kiếp này không còn mong gì hơn thế nữa
.”Tục ngữ nói; Chết dưới hoa mẫu đơn , thành quỷ cũng phong lưu.
“ Là Cách Tang Vương quá
đề cao tiểu nữ tử.” Thuyết khách lời nói khách sáo cũng là sở trường của nàng
nha! Chẳng qua cá tính của nàng không thích quanh co lòng vòng.
“ Ha ha! Nương nương
khiêm tốn !”
Xích Nhĩ Đa không nói một
câu nhìn Linh nhi hắn cùng tên kia, ngươi một lời ta một ngữ , trong lòng có
một ngọn lửa giận không tên đang bùng cháy...... Mười ngón tay hắn cũng nắm
chặt thành quyền đầu.
Đương nhiên, Dạ Thủy Linh
đương nhiên cũng phát hiện hắn tức giận,” Phu quân, nơi này liền giao cho ta
đi! Yên tâm đi làm việc của chàng đi!”
Đây là lần đầu tiên nàng
gọi hắn phu quân, vì không cho hắn càng xem càng ghen, trước tiên tìm cách cho
hắn rời khỏi đây là phương pháp tốt nhất, còn tên heo háo sắc này nàng sẽ đối
phó .
Ánh mắt Xích Nhĩ Đa nhìn
nàng thâm thúy, không hề có biểu tình gì , cũng chưa nói một câu.
Hai người giống như là
rất ăn ý , dùng ánh mắt có thể biểu hiện ý tứ trong lòng nhau, nàng biết hắn lo
lắng, cho nên nàng tặng hắn một nụ cười trấn an.
Đây là ngay từ đầu đã nói
một lời của hắn nói ra tứ mã nan truy, “Các người chậm rãi tán gẫu, bổn
Vương còn có việc, đi trước một bước .” Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi.
“ Nhĩ Đa huynh đi thong
thả......” Cách Phổ Tùng Trí cười nhìn theo hắn rời đi.
“ Tất cả các ngươi đều
lui ra.” Hắn liếc đám tùy tùng một bên , chỉ còn lại có hai người bọn họ ở
chung một mình .
“Đại Vương, hôm nay muốn
bản phi cùng ngài làm gì đây?” biết ý đồ hắn bảo mọi người rời khỏi, ánh mắt
nàng để lộ ra tia sắc bén lợi hại quang mang.
Thiên a , hắn không an
phận đại chưởng liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé non mịn bóng loáng của nàng , mặt
mang vẻ dâm loạn nói:”Nhìn nàng muốn làm cái gì chúng ta liền làm cái đó đi !”
Cảm giác ghê tởm làm cho
Dạ Thủy Linh có chút buồn nôn, nhanh chóng rút ra bàn tay nhỏ bé bị hắn cầm
,”Chúng ta đây ngâm thi như thế nào?” nàng tùy ý tìm một lý do nói.
“ Được! Tiểu mỹ nhân nói
cái gì cũng được!” Hắn tà ác cười nói.
“Tốt lắm, ta mở ra
đầu.”Đừng nói nàng khi dễ người khác, nơi này là Đường triều, như vậy liền đối
thi Đường triều tốt lắm, “Hiện tại là trời đông giá rét, như vậy ta trước
hết lấy chủ đề có liên quan đến mùa đông nhé.”
Ân...... Làm cho nàng
ngẫm lại, trước kia lão sư đã dạy ......
Không nghĩ tới hôm nay
lại có công dụng như thế này, biết thế nàng sẽ chăm chú thêm 1 ít nữa.
“ Khụ khụ!” nàng thanh
thanh yết hầu nói: “ Ngàn sơn chim bay tuyệt, vạn kinh nhân tung diệt......”
Lời vừa thốt ra, ngay cả
nàng đều muốn nở nụ cười, nếu so với trình độ của một quốc gia như hắn
thì......
“Cô thuyền thoa lạp ông,
độc điếu hàn giang tuyết.” Cách Phổ Tùng Trí dễ dàng liền đối ra câu tiếp theo
,
(thơ của Liễu Tông
Nguyên ý nghĩa: Phiên âm Hán-Việt:
Giang
tuyết
Thiên sơn điểu phi
tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt,
Cô chu thôi lạp ông,
Độc điếu hàn giang
tuyết.
Dịch nghĩa:
Tuyết
trên sông
Giữa ngàn non, chim bay
bổng tuyệt mù trời.
Trên vạn nẻo đường tắt,
dấu vết người vắng hẳn.
Thuyền lẻ loi có ông già
mang nón lá áo tơi,
Một mình ngồi câu trên
dòng sông đầy tuyết lạnh.
Tản Đà dịch
thơ:
Nghìn non mất bóng chim
bay,
Muôn con đường tắt dấu
giày tuyệt không.
Kìa ai câu tuyết bên
sông,
Áo tơi, nón lá, một ông
thuyền chài.
“Tiểu mỹ nhân, nàng không
cần nương tay với ta, tuy ta không phải là người trung nguyên, nhưng ta cũng
từng đọc qua một ít văn võ thi từ hoặc là kinh văn bí kíp.”
Thật là, như vậy cũng
không làm khó được hắn! Vậy mà nàng còn hảo tâm, nên tìm một đề tài thật khó
mới được.
“Sẽ cái phòng ốc sơ sài
minh tốt lắm,” Lần này có vẻ khó hơn a!”
“ sơn không ở cao, có
tiên tắc danh, thủy không ở thâm, có long tắc linh, tư là phòng ốc sơ sài, duy
ngô đạo đức cao sang, khổ ngân thượng giai lục, thảo sắc nhập liêm thanh, đàm
tiếu có học giả uyên thâm,