
tiến vào.
"Thật là cô gái ngốc nghếch..." Anh mỉm cười nhẹ, tất cả
suy nghĩ tiêu cực trong lòng đều tan biến,"Rõ ràng là đã dạy em nhiều
lần, nhưng mãi cũng không học được, sao lại có thể dùng nụ hôn con nít
như vậy mà hôn anh, em không cảm thấy xấu hổ sao?" Nụ hôn của cô, khiến
anh cười nhạo, anh tự nói như vậy thôi.
Đôi tay ôm chặt lấy cô,
để cho cơ thể cô dán vào người anh, đầu lưỡi linh hoạt khẽ cậy hàm răng
của cô, tiến sát đến lưỡi cô, dạy cho cô biết như thế nào mới gọi là
hôn, mới có thể khiến đối phương thỏa mãn, anh dẫn dắt, dạy cho cô kỹ
xảo hôn, vì sự dạy dỗ của anh mà toàn thân của cô bắt đầu nóng lên Chẳng qua là khi ở trong phòng máy lạnh, hơi lạnh khiến anh có cảm giác
tỉnh táo lại từ trong nụ hôn nồng cháy này, thì ra, quần áo của cô ướt
đẫm , mà khi cô dán chặt vào anh, đem quần áo của anh cũng bị ẩm ướt.
Anh rời môi cô một chút, nhưng cô lại không muốn dứt ra mà muốn hôn anh tiếp.
"Đợi chút, thay quần áo, nếu không sẽ lạnh." Anh dụ dỗ cô.
Hôn không được anh, cô tức giận rồi, cô lấy tay đẩy anh ngã trên ghế sô fa, sau đó đến trước mặt anh, rất nghe lời mà cởi ra quần áo ướt, nhưng lại không thay quần áo mới.
Chỉ còn chiếc áo lót nhỏ nữa là chưa cởi ra, cô ngồi lên eo anh, sau đó cởi áo ướt của anh, nhân lúc anh không
chú ý cô cúi xuống hôn anh.
Thiệu Chí Dương ngạc nhiên, một lúc
cũng chưa có phục hồi lại tinh thần, cho dù bị cô cởi áo, bị cô bức hôn, anh cũng không có ngăn cản, Tuệ của anh, có lẽ chưa bao giờ chủ động
như vậy.
Hôm nay người phụ nữ này dạng chân lên người anh, giống
như một cô gái quyến rũ có thể mê hoặc hết tất cả đàn ông này, ở trên
người anh, bày ra những vẻ mặt cùng tư thế vô cùng quyến rũ.
Cô gái này, là của anh, chỉ thuộc về mình anh.
Không có thể kiềm chế, anh giữ lấy gáy cô, đổi lại tư thế làm chủ, nhiệt tình hôn sâu, đánh tan toàn bộ lý trí của mình.
Nụ hôn quá mức nồng nhiệt, cướp đi hết không khí của cô, cô muốn xoay mặt, ánh mắt mờ mịt nhìn anh: "A Dương." Cô khẽ gọi.
"Anh đây." Tiếp tục dùng môi khẽ hôn cô, Thiệu Chí Dương lướt qua gương mặt đẫm nước của cô.
Cô đau lòng rơi lệ, cũng không có lau đi, chỉ là ngồi nói: "Em không có
nói dối anh, không có lừa anh, em thật sự không có lừa anh, .... Em với
Lăng Khấu không phải như anh nghĩ, em chỉ là.... Chi là muốn giúp anh ta theo đuổi Phượng Nhi, sau đó cuối năm anh ta sẽ tặng cho em ba tháng
tiền lương, cộng thêm một tháng nghĩ... Em không có yêu anh ta, em thật
sự không yêu anh ta, tại sao anh lại không tin tưởng em? Tại sao lại
không nghe em giải thích?" Lời nói của cô... Lại một lần nữa khiến tim
anh đau.
"Là anh sai, là anh không đúng, là anh phải tin tưởng
em." Anh ôm chặt người phụ nữ đang rơi lệ vào lòng, hối tiếc cùng tự
trách khiến anh đau lòng.
"Tại sao lại nói em là kẻ lừa gạt? Em
chưa bao giờ lừa gạt anh.... Cho đến bây giờ cũng chưa từng có...."
Giống như cô không nghe thấy lời anh, cô khóc, chôn sâu vào trong ngực
anh, cứ thế mà khóc, đem lo lắng cùng sợ hãi mà nói hết ra ngoài.
"Đừng khóc được không?" Anh đưa tay, nhẹ lau nước mắt trên má cô: "Thật xin
lỗi, là do anh ghen với Lăng Khấu nên nói ra những lời nói tổn thương
em, tha lỗi cho anh có được không? Anh thề, anh sẽ không bao giờ nói ra
những lời như vậy nữa, anh sẽ luôn tin tưởng em, không nghi ngờ em...
Tha thứ cho anh, Tuệ, tha thứ cho anh.
Cô vẫn không có nghe lời
xin lỗi của anh, chỉ là cứ thế mà khóc, khiến cho anh nghĩ cô khóc mệt
mà ngủ say rồi, cũng chỉ có thể đau lòng mà ôm cô, khẽ vỗ về cô, ở bên
tai cô nói lời xin lỗi.
Suốt một đêm.
Ánh nắng chói chang, chiếu đến cơ thể của người đang ngủ say trên giường.
Ánh sáng này quá chói, khiến cô không thể không từ trong giấc mộng ngọt
ngào mà tỉnh lại, nhưng vì uống quá nhiều rượu nên đầu hơi đau, làm cho
cô muốn đập đầu vào tường muốn bất tỉnh tiếp.
"Đáng chết... Lần
sau mình, nhất định không uống nhiều rượu như vậy." Đầu chẳng những đau, mà còn đau vô cùng, khiến cho cô vô cùng đau, nói xong lời này chẳng
còn sức lực mà nói, lời cuối cùng chỉ còn là giọng nói run rẩy, nói
cũng không ra hơi.
Nằm ở trên giường bất động một lúc, chờ cho
đầu đỡ đau hơn một chút, cô từ từ mở mắt, nhìn về phía giường lộn xộn,
bừa bãi, mà bên cạnh chỗ trống cũng không có người đàn ông mà cô nằm mơ
kia.
Thật ra thì cô sớm cũng nhận ra, đó chẳng qua chỉ là do cô
tưởng tượng mà thôi, Thiệu Chí Dương làm sao có thể xuất hiện ở đây,
nhưng cô vẫn không nhịn được mà mong đợi, nhưng kết quả vẫn làm cô thất
vọng.
"Cũng đúng, anh nói mình là kẻ lừa gạt, anh làm sao có thể
tìm đến một tên lừa gạt?" Cô tự chế giễu mình, vén chăn muốn đến phòng
tắm, tắm rửa, nhưng một trận lạnh lẽo lại xuất hiện, khiến cô lạnh run
Cô cúi đầu, kinh ngạc thấy mình không mặc gì, cả người không mảnh vải che thân.
Cô vội vàng lấy mền bao quanh người mình lại, cô không có thói quen ngủ
trần, nhưng lại không thể biết rõ được, quần áo có phải là do mình uống
rượu say rồi cởi ra hay không.
Hơn nữa, trừ cởi quần áo, cô có
hay không đã cùng một người đàn ông xa lạ lên giường