XtGem Forum catalog
Chán Ghét Cô Đơn Mới Yêu Anh

Chán Ghét Cô Đơn Mới Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322270

Bình chọn: 8.5.00/10/227 lượt.

gấp gáp rời đi, Mạc Giải Ngữ hy vọng chân thành, hai người này có thể ở chung một chỗ với nhau. Lời nói của Mạc Giải Ngữ giống như cảnh tỉnh anh, khiến anh hoàn toàn

tỉnh táo lại, đầu tiên anh về nhà và xin lỗi ba mẹ, sau đó với tốc độ

nhanh nhất sửa sang lại bản thân, sau đó hưởng đến phòng làm việc của

Văn Thanh Tuệ chạy thẳng đến.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần đến phòng làm việc là có thể nhìn thấy người mình yêu nhất, nhận lỗi với cô, cầu xin

cô tha thứ vì những lời nói của anh, tha thứ vì anh đã không tin tưởng

cô, và anh cũng cam kết rằng sẽ không bao giờ có lần sau.

Nhưng khi chạy đến phòng làm việc, thì đối mặt với anh, chỉ là một căn phòng vắng vẻ.

Trợ lý của Văn Thanh Tuệ nói cho anh biết, từ sau ngày anh rời khỏi phòng

làm việc của cô thì cô đã có mấy ngày không trở về phòng làm việc.

Vì vậy, anh liền bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm cô.

Nhà của anh, nhà họ Văn, nhà chị Mạc Giải Ngữ... Tất cả những nơi cô có thể đến, anh đều đi tìm nhưng vẫn không thể tìm thấy cô

Anh cố gắng cố gắng đi tìm cô, nhưng chỉ là thất vọng.

Anh không tìm được cô.....

Trong lòng anh vô cùng sợ hãi, có một loại cảm giác nếu như anh không tìm được cô, thì vĩnh viễn anh sẽ mất cô.

"A Dương, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế?" Mạc Giải Ngữ nhìn

thấy bộ dạng hồn siêu phách lạc (mất hồn đó ^^) thì thờ ơ hỏi anh. (An:

có không giữ, mất còn tìm?)

Phản ứng của anh chỉ là bắt lấy cánh

tay của chị ấy: "Đúng rồi, chị Giải Ngữ, em đã hối hận, cầu xin chị nói

cho em biết, cô ấy đang ở đâu được không?"

"A Dương, chị không

biết". Cho dù cánh tay bị cầm đau, nhưng Mạc Giải Ngữ cũng không hất tay cậu ra vì cô biết rằng, người đàn ông này hoàn toàn luống cuống, lo

lắng mới không thể suy nghĩ như vậy: "Em ấy không có ở đây, cũng không

nói cho chị biết nó đang ở đâu... Nếu như em biết, thì có thể nói cho

chị biết được không?"

Giọng nói cùng vẻ mặt của cô, không giống

như là nói đùa, nếu như ngay cả người chị gái thân thương mà cô hay thổ

lộ tâm sự cũng không biết cô ở đâu thì còn ai có thể biết?

Lăng Khấu

Cho dù anh ngàn lần không muốn, nhưng anh vẫn phải tìm đến Lăng Khấu, không cần sự thông báo của thư ký, anh trực tiếp đạp cửa phòng tiến vào, bởi

vì đây là do người kia thiếu anh, cho nên anh đạp rất thoải mái.

Mà trong phòng thì Lăng Khấu đang ôm một cô gái nhỏ, hôn say mê, cho đến

khi anh xông vào mới cùng cô gái kia dừng lại hành động thân mật này,

không vui nhìn chằm chằm anh.

Cô gái kia hô một tiếng, dùng tốc

độ nhanh nhất chạy trốn, Lăng Khấu không thể bắt kịp cô gái đó, vốn định tiến lên đuổi theo, nhưng bị Thiệu Chí Dương chặn lại, anh chỉ có thể

nhìn bóng lưng hoàn toàn biến mất trước mặt mình, vẻ mặt Lăng Khấu lạnh

lùng nhìn Thiệu Chí Dương, không mở miệng.

"Tôi muốn biết, cô ấy ở đâu?" Thiệu Chí Dương nhanh chóng hỏi, hy vọng đối phương có thể cho

anh biết nhanh chóng, đừng tốn thời gian anh có thể tìm được cô.

"Tại sao tôi phải nói cho anh?" Lăng Khấu hỏi ngược lại, nhìn bộ dạng phách

lối của Thiệu Chí Dương chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học

"Nếu như không phải là anh, tôi làm sao có thể hiểu lầm cô ấy? Đây là anh nợ chúng tôi"

"Anh quên rồi sao, lúc ấy cô ấy khổ sở cầu xin anh tin tưởng cô ấy, nhưng

anh có sao? Anh cứ nhắm về phía cô ấy, gọi cô ấy là kẻ lừa gạt, chẳng lẽ tôi nhớ sai sao? Nếu như vậy, anh cần gì phải tìm một kẻ lừa gạt?"

"Đây không phải là chuyện của anh." Thiệu Chí Dương cắn răng nghiến lợi.

"Thế nào muốn đánh tôi sao? Tới đây, đánh nhau với tôi,... Đánh thắng tôi sẽ nói cho anh biết tung tích của cô ấy"

Lời nói này của Lăng Khấu khiến Thiệu Chí Dương hoàn toàn nổi giận, đem tất cả lo lắng của mấy ngày nay toàn bộ phát tiết lên người Lăng Khấu.

Hai người đàn ông cao to hình dáng sàn sàn nhau, đánh nhau một hồi ai cũng

có thương tích, hai khuôn mặt tuấn tú đẹp trai giờ đây chỗ nào cũng chỗ

tím chỗ xanh.

Mắt thấy thời gian cứ trôi qua, nhưng mình không

thể đánh ngã được anh ta, với lại tư thế đánh nhau của Lăng Khấu rõ ràng là có đi tập võ, cho nên Thiệu Chí Dương dứt khoát sử dụng chiêu thức

của tiểu nhân, gạt chân cho anh ta té .

Có lẽ là do khinh thường, cũng có thể đúng như Thiệu Chí Dương nói, do anh chính là nguyên nhân

khiến bọn họ gây gổ, cho nên Lăng Khấu bị trượt chân, "Rầm" một tiếng

ngã trên mặt đất.

"Tôi thắng, nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?" Thiệu Chí Dương thở hổn hển nói

"Cô ấy tới miền Bắc, thay tôi đi đàm phán hợp đồng, địa chỉ khách sạn cô ấy nghỉ, anh có thể hỏi trợ lý của cô ấy." Lăng Khấu nằm trên mặt đất nhún nhún vai: "Có tin hay không là tùy cậu, dù sao với bản lãnh của cậu

cũng rất nhanh tìm được cô ấy, chẳng qua chỉ thêm mấy ngày thôi."

Lăng Khấu nói không sai, nếu như biết cô ở bắc bộ, anh có thể tìm được cô, nhưng 2-3 ngày thì anh không thể đợi được.

Anh muốn thấy cô, ngay lập tức.

***

Một giọng nữ khàn đặc vang lên, tiếng hạt đau buồn vang vọng khắp nơi, khiến người ta đau lòng

Nhưng trừ cô ra.

Văn Thanh Tuệ ngồi liệt trên ghế sô fa, một tay cầm ly cao, một tay cầm cả

chai rượu đỏ, thỉnh thoảng uống hết một ly lại