
ới thần cung một lần, nói rất dài trước mặt chàng, dường như
xuất phát từ nỗi khổ tâm của một người mẹ: “Ngươi hận A Lan Nhược như
vậy, bản cung thấy thế lại cảm thấy đau lòng, nó đã giam cầm ngươi gây
ra một sai lầm lớn, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục của bản cung, nếu nó phải chịu khổ trong một thời gian dài, bản cung không nỡ nhẫn tâm. Hãy
nể mặt bản cung, dù nó đã phạm sai lầm tày đình, chết cũng không trả
được hết mối hận cho ngươi sao? Nếu ngươi cho bản cung ân tình này, sau
này có việc gì cần tới bản cung, chỉ cần nói một tiếng là được”. Mặc dù
nói vậy, nhưng ánh mắt dò xét thần sắc chàng của bà ta lại khó che giấu
được vẻ sắc bén.
Chàng nhíu mày, làm ra vẻ quả thực rất không hài lòng, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Không biết Quân Hậu có biết một
nữ tiên sinh tên là Văn Điềm ở trong tông học hay không, nếu cảm thấy
việc này không phải với ta, Quân Hậu có thể nhận Văn Điềm làm nghĩa nữ
được không? Khi ta sa cơ, nàng đối với ta không bạc, ta và nàng tâm đầu ý hợp, có ý muốn cưới nàng làm vợ”. Khuynh Họa chậm rãi nở một nụ cười:
“Có gì mà không được chứ”. Trong nụ cười đó, cuối cùng đã có vài phần
nhẹ nhõm.
Khuynh Họa cho phép Văn Điềm tới thần cung làm bạn với
chàng, lần gặp gỡ này, khuôn mặt luôn trầm lặng của nữ tử lại không hề
xuất hiện một nụ cười, lúc không có người, khinh bỉ nói với chàng: “Ta
biết ngươi lấy ta là vì muốn báo ơn, ngươi có biết người có ơn lớn nhất
với ngươi lại là nhị công chúa điện hạ không? Công chúa đối tốt với
ngươi, ngay cả ta cũng nhận thấy, lần này điện hạ phải chịu hàm oan,
ngươi lại khoanh tay ngồi nhìn. Quả thực ta đã từng thích ngươi, nhưng
hôm nay mới phát hiện ra rằng, ngươi không xứng đáng với tình cảm của
ta”.
Chàng không hề giải thích, những lúc như thế này, ngoài bản
thân mình ra, chàng không tin bất kỳ người nào khác. Nếu những lời nói
đó của Văn Điềm xuất phát từ tấm lòng, chàng rất khâm phục. Nếu là do
Khuynh Họa lệnh cho nàng ta nói ra những lời đó để thăm dò chàng, chàng
lại càng phải cẩn trọng.
Khuynh Họa cuối cùng cũng tin chàng, dần dần nới lỏng sự giám sát đối với chàng, đặc biệt là khi có Văn Điềm ở
bên cạnh. Ngày hôm đó, chàng dẫn theo Văn Điềm đi lấy nước suối trời ở
hậu sơn, kín đáo tách riêng ra, rồi đi tới động Thanh Y một chuyến. Động Thanh Y là nơi linh khí hội tụ mạnh mẽ nhất ở núi Kỳ Nam. Hai năm trở
lại đây, Tức Trạch luôn bế quan trong động này.
Mũi tên mang theo một phong thư bay qua kết giới bên ngoài động, trong thư kể về việc A Lan Nhược bị bắt giam.
Năm xưa khi Tức Trạch bế quan, đã dẫn theo hai vị thần quan vào trong động
để hộ pháp, chàng mặc dù tin tưởng Tức Trạch, nhưng không tin tưởng vào
hai vị thần quan hộ pháp kia, do đó bức thư đã được viết theo bút tích
của người khác. Lần này chỉ mong Tức Trạch có thể tận mắt đọc được bức
thư này, ra khỏi động đi cứu A Lan Nhược.
Lúc cấp bách, càng cần
phải bình tĩnh và suy nghĩ chu toàn. Nếu Tức Trạch cứu được A Lan Nhược
ra ngoài, vài ba tháng sau, chàng sẽ lặng lẽ rời khỏi thần cung, trùng
phùng với nàng. Nếu Tức Trạch không đọc được bức thư này, chỉ còn một
cách duy nhất, đó là chuyển quyền hành án của nàng về thần cung. Lúc đó, mặc dù khả năng chàng giúp nàng bỏ trốn thành công chỉ còn một nửa,
hoặc còn ít hơn, nhưng dù sao cũng còn một chút cơ hội.
Khuynh
Họa đã dùng mưu với chàng như vậy, nếu có thể vượt qua kiếp nạn này,
chàng sẽ không để Khuynh Họa được toại nguyện. Bà ta một lòng muốn A Lan Nhược phải chết, vậy thì cuối cùng sẽ có một ngày, chàng nhất định phải để nàng ngồi lên vị trí Thượng Quân.
Trong cõi trời đất bao la
rộng lớn này, chàng chưa từng có người thân, A Lan Nhược cũng không còn
người thân nữa, cho dù tất cả mọi người đều bày mưu tính kế hãm hại họ
thì đã sao, bọn họ chỉ có nhau, có nhau là đã đủ rồi.
Ngày mùng
một tháng tám, A Lan Nhược được cướp khỏi nhà lao. Đó cũng chính là ngày Tương Lý Hạ xuất quân ra trận, khi tin tức được truyền tới, chàng đang ở trên Linh Sơ đài chủ trì lễ chúc phúc cho đại quân xuất chinh. Mấy ngày gần đây quả thực có quá nhiều chuyện đi lệch quỹ đạo, may mà chuyện này cuối cùng đã đi đúng quỹ đạo, chàng đã không đặt nhầm niềm tin vào Tức
Trạch. Nhưng sau khi A Lan Nhược được cứu thoát, chàng lại càng bị giám
sát chặt chẽ hơn, Khuynh Họa cuối cùng vẫn có chút nghi ngờ chàng. Tuy
nhiên, may mà nàng đã được bình an. Nàng bình an là tốt rồi.
Cuộc chiến với bộ tộc Dạ Kiêu thi thoảng cũng có tin từ chiến trường báo về, mặc dù chàng ở trong thần cung, nhưng cũng biết được chút ít. Nhưng
trong số chút ít thông tin đó, lại không bao gồm thông tin người chủ
soái trận đánh bên sông Tư Hành lúc bấy giờ đã là A Lan Nhược chứ không
phải Tương Lý Hạ.
Ngày mùng sáu tháng tám, đại quân bị tộc Dạ Kiêu đẩy lùi về phía nam sông Tư Hành, tổn thất ba vạn quân lính.
Chàng đi dạo trong thần cung, thấy trong khu vườn phủ kín hoa tứ quý, có một
vài quả rụng bị chim ăn, để lộ hạt màu nâu, chàng bèn thu những hạt
giống đó lại.
Ngày mùng tám tháng tám, A Lan Nhược dùng Bán
Nguyệt trận để ngăn chặn quân