Teya Salat
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329370

Bình chọn: 7.00/10/937 lượt.

có sạch sẽ hơn

nhiều không?”.

Muội còn nhỏ như vậy, khi ta quay trở lại, muội chắc chắn đã quên ta rồi.

“Chàng là do ta cứu, thì chàng là của ta”.

Ta sẽ quay trở lại, đợi khi ta lên làm Thần Quan Trưởng, sẽ có thể cứu muội ra ngoài.

“Ngươi xem, thời thế bây giờ, đang là như thế nào?”.

Ta là người thân duy nhất của muội, bọn họ không cần muội, muội còn có ta.

Làm sao có thể quên được. A Lan Nhược.

Nhưng chàng quả thực đã rời xa nàng quá lâu, không biết từ bao giờ, nàng cũng đã học được cách giam cầm và chiếm đoạt.

Trong giấc mơ sâu thẳm, sâu thẳm nhất, chàng thực ra đã từng mơ thấy nàng, mơ thấy năm đó chính chàng đã cứu nàng ra khỏi xà trận, còn nàng giang

cánh trong vòng tay của chàng. Không phải chàng chưa từng nghĩ rằng có

một ngày mình sẽ bị sa cơ, nhưng trên thế gian này, nếu nói có một người duy nhất mà chàng không muốn để người đó nhìn thấy chàng sa cơ, đó chỉ

có thể là A Lan Nhược. Nhưng lúc này, chàng bị giam trong phủ của nàng,

trong một khoảng trời nhỏ bé, giống như một tù nhân.

Không ai thích bị cầm tù.

Rồi sau đó nàng đã viết thư cho chàng, giả tên người khác để đùa cợt chàng.

Chàng là một người luôn biết cách che giấu cảm xúc, nếu người đó không phải

là A Lan Nhược, chàng tuyệt đối sẽ không phẫn nộ đến như vậy.

Ánh nến lay lắt trong thư phòng, nàng biếng nhác ngồi dựa lưng trên chiếc

giường thấp: “Huynh chưa từng nghĩ ta không hề căm ghét huynh như huynh

căm ghét ta, có thể ta còn rất thích huynh, làm những việc đó thực ra là muốn huynh vui”. Nếu muốn chàng vui, sao phải mượn danh nghĩa của người khác, tại sao không đề tên nàng dưới mỗi bức thư? Chàng quả thực vô

cùng tức giận, lần đầu tiên trong đời nói năng không suy nghĩ. Còn nàng

lại bật cười: “Những lời ta nói có thể là thật, có thể là giả, có thể ta thật lòng thích huynh, có thể ta thật lòng muốn đùa giỡn với huynh”.

Khi nàng nói thật lòng thích chàng, nàng khẽ nghiêng đầu, trong điệu bộ có một nét ngây thơ mà đã lâu chàng chưa được nhìn thấy.

Trước khi nàng thốt lên những chữ này, những hạt giống hoa tứ quý không thể

nảy mầm được chôn giấu trong sâu thẳm trái tim chàng, chàng chưa từng

nghĩ có thể đó là yêu thích. Nhưng khi nàng nói ra những lời như vậy,

lại giống như mở ra một chiếc hộp đã bị yểm chú đóng kín, những thứ được cất giấu trong đó đồng loạt lao ra ngoài.

Tại sao phải trường

tu, tại sao phải cứu nàng, tại sao trong mộng cảnh sâu thẳm nhất bí mật

nhất, lại chỉ xuất hiện duy nhất hình ảnh của nàng.

Trong thạch

trận giam giữ khuyển nhân, chàng vào trận cứu nàng gần như là do bản

năng, chàng ôm nàng lăn ra ngoài kết giới, nàng khẽ thì thầm bên tai

chàng: “Huynh thật sự thích ta, Trầm Diệp”. Chàng ôm nàng trong lòng,

thấy ánh mắt nàng long lanh, giống như trong đêm trăng hồi nàng còn nhỏ, chàng dạy nàng đọc tên của mình: “Diệp… Lan…”. Nàng bập bẹ đọc. Hai chữ bập bẹ đó có thể lại chính là một điềm báo.

Chàng đã được định là sẽ yêu nàng. Chàng thực ra chưa từng thôi khát khao nàng.

Hai năm sau đó là một quãng thời gian tươi đẹp. Chàng trồng vài cây tứ quý trong Mạnh Xuân

viện, mùa hè năm đó đã có một nửa số cây khai hoa kết trái. A Lan Nhược

đứng dưới gốc cây như trầm tư suy nghĩ điều gì: “Trong xà trận cũng có

cây tứ quý, hồi nhỏ muội luôn ăn thứ quả này, nghe nói trước đây trong

xà trận không có loại cây này, nhưng chỉ trong một đêm, cây đã này mẩm,

mọc lên rồi đơm hoa kết trái, chắc là ông trời đã thương xót muội

chăng”. Những chuyện đã xảy ra, vì nàng bị khí độc trong xà trận giam

hãm, quả nhiên không còn nhớ lại được nữa. Vậy cũng không sao cả, chàng

nghĩ, như bây giờ đã rất tốt rồi.

Đôi khi, vào những đêm trăng

sáng, nàng mang giường mây ra ngồi hóng mát dưới gốc cây tứ quý. Đêm hôm đó, chàng từ phòng chế tác gương đi ra, từ xa chỉ nhìn thấy ánh trăng

sáng vằng vặc, còn nàng đang nằm trên giường mây, dáng vẻ như đã ngủ

say, tán cây tứ quý to lớn tỏa bóng râm trên đầu nàng, một tập thơ rớt

xuống từ tay nàng.

Chàng thích được nhìn ngắm dáng vẻ nàng khi

ngủ say, cho dù trong lòng có bao nhiêu điều phiền muộn, nhìn gương mặt

nàng khi ngủ cũng có thể giúp chàng lập tức quên đi tất cả. Nàng vẫn ở

bên chàng.

Những đóa hoa màu trắng rơi trên chiếc giường mây,

chàng cúi người sát bên nàng, lặng ngắm hồi lâu, nhặt một đóa cài lên

tóc mai của nàng, ngón tay khẽ vuốt ve tóc mai nàng rồi dừng lại, lướt

qua hàng lông mày, sống mũi, khóe môi của nàng. Lần đầu tiên chàng cài

hoa cho nàng cũng là dưới gốc cây tứ quý, hành động thân mật này giống

như đang thực hiện một lời thề, muội còn có ta, A Lan Nhược, có ta là đã đủ rồi. Hồi lâu, chàng cúi xuống, hôn lên trán nàng. Nàng không hề tỉnh dậy.

Nhưng vận mệnh lại bắt đầu sai sót từ đó.

Khuynh Họa phu nhân mượn cớ tới kiểm tra tiến độ chế tác gương, tới phủ của A Lan

Nhược nói chuyện với chàng. Trong phòng chế tác gương, khuôn mặt được

trang điểm giống như một chiếc mặt nạ của Khuynh Họa phu nhân hiện lên

trong những mảnh gương hai mặt vỡ vụn, cất giọng nhàn nhạt, nói: “Tương

Lý Khuyết còn tại vị ngày nào thì ngày đó ngươi không