
h cho rõ ràng, “Vì sao anh đối tốt với tôi như
thế?”
“Em là nói?” Anh không biết định nghĩa đối “tốt” của cô là như thế nào.
“Anh...” Vũ Khiết chần chờ, bận rộn tìm từ thích hợp để miêu tả, “Anh đưa tôi
về phòng, còn tỉ mỉ thoa thuốc giúp tôi.”
“Như vậy là đối tốt với em sao?”
Anh không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Không đúng sao?” Cô đỏ mặt, có chút lúng túng.
Chăm chú nhìn cô hơi ngượng ngùng, hai má trắng hồng, tim anh không khỏi đập
thình thịch, trực giác mách bảo muốn đi lên hôn lên cánh môi anh đào đang hé mở
kia.
“Anh...” Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang tiến lại gần, cô kìm lòng
không được thì thào, “Anh...Thích tôi sao?”
“Thích...” Nhan Lập Khải hơi thất thần.
“Vậy anh...” Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “Vậy sao lại muốn chia tay
với em?”
Chia tay?
Hai chữ này, không khác gì sấm động trời cao, khiến Nhan Lập Khải lập tức tỉnh
táo.
Anh đang làm gì?
Phát hiện môi anh cùng cô cách nhau chưa đến năm phân, anh vội vàng lui về phía
sau.
Phù, may là anh kịp tỉnh táo lại, nếu không lại tạo ra sai lầm lớn, hai người
đã đường ai nấy đi, anh sao có thể có ý nghĩ không an phận được chứ?
“Anh nói rồi.” Anh đứng dậy, tạo khoảng cách với cô. “Chia tay là vì suy nghĩ
cho hạnh phúc của em, tự anh biết mình là hạng người gì, tự nhận là không có
biện pháp mang hạnh phúc tới cho em, em đáng giá có được một người đàn ông tốt
hơn anh trăm ngàn lần yêu thương em.”
“Vậy sao không hỏi tôi, cái gì mới khiến tôi hạnh phúc?” Cô siết chặt bàn tay,
“Xin đừng tùy tiện quyết định thay người khác.”
“Anh có sao? “Anh lắc đầu, “Hôn nhân và con cái là tiêu chuẩn hạnh phúc của hầu
hết phụ nữ, là xã hội định nghĩa, không phải thứ anh có thể làm được.”
“Nếu như anh nhận định điều tôi muốn là hôn nhân, vậy anh sai mười phần rồi,
hiện giờ tôi không muốn kết hôn, hơn nữa...”
“Đó là bởi vì em chưa tìm được đối tượng thích hợp.” Anh ngắt lời cô. “Chỉ khi
chúng ta chia tay, em mới có cơ hội gặp gỡ người đàn ông khác, ở cùng anh, chỉ
làm chậm trễ em thôi.”
“Anh...”
Cô cỡ nào muốn cho anh biết tình cảm của bản thân, nói cho anh, cô không muốn
hôn nhân, con cái, cô chỉ cần ở bên cạnh anh, thế là đủ rồi.
Nhưng mà lòng tự ái, không cho phép tiết lộ quá nhiều tâm tư của mình.
Anh đã cố tình chia tay, cô còn mặt dày níu kéo làm gì?
Tuy anh nói thích cô, nhưng chỉ là yêu thích có giới hạn, nếu không sao anh có
thể giao cô cho người đàn ông khác?
Dù là với cô, hay những người phụ nữ từng ở bên anh, yêu thích trong miệng anh,
không phải giống nhau sao, đều chung một loại mà thôi, không phải vì ở chung
lâu mà khác biệt, cho nên mới có thể chia tay cô.
Cô ở trong lòng anh không có vị trí gì đặc biệt.
“Không cần nói nữa, tôi hiểu ý của anh.” Vốn dĩ cô còn ôm chút hi vọng, nhưng
mộng đẹp hoàn toàn tan vỡ.
Cứ tưởng rằng, trong lòng anh, cô có chút khác biệt, không ngờ...
Nếu anh không cần mình, cô cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh?
“Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Thấy sắc mặt cô không tốt, Nhan Lập Khải trầm
giọng hỏi, vô cùng không muốn giống như lúc trước, cô coi anh như kẻ qua đường.
“Đó là đương nhiên.” Cô lạnh lùng thốt. “Dù sao anh cũng rất tốt với tôi. Đúng
không?”
Nôn, chia cũng chia rồi, người đàn ông này cần gì phải đối tốt với cô. Rỗi hơi
săn sóc khiến cho cô hiểu lầm nghiêm trọng.
“Tôi không sao rồi, anh có thể đi.”
Vũ Khiết cúi đầu sửa sang lại hòm thuốc, không thèm liếc anh một cái.
“Nhưng mà...” Bản năng, anh muốn lưu lại chăm sóc cô.
“Nhưng nhị cái gì?” Giọng cô càng lạnh hơn, “Bạn gái Đường muội muội của anh
đang còn chờ ở nhà ăn, người anh nên bồi là cô ấy, không phải tôi.”
Anh lại quên mất Đường Tĩnh Tĩnh.
Liếc nhìn cô, Nhan Lập Khải cũng không nhiều lời nữa, chẳng qua là lẳng lặng
rời khỏi phòng của Vũ Khiết.
Biết rõ mình không còn lý do gì để lưu lại, nhưng trái tim mất mát không cách
nào lái đi được.
“Tiểu Khiết, con còn ngồi
đó làm chi?” Đinh Bá Thực ngồi ở bàn ăn gọi con gái.
“Con.” Vũ Khiết sững sờ nhặt đôi đũa lên. “Ba kêu con sao?”
“Đúng vậy!” Muội muội khả ái Đinh Vũ Du làm cái mặt quỷ, “Ba gọi ít nhất ba
lượt, thế mà chị không có phản ứng.”
“Vậy sao.”, Vũ Khiết ngoảnh đầu nhìn Vũ Như, xem hư thực thế nào, muội muội ôn
nhu văn tĩnh của cô, trước này đều không biết gạt người.
“Đúng ạ,” Gật đầu xác nhận, Đinh Vũ Như đồng tình nhìn cô.
“Thật xin lỗi.” Cô cúi đầu thật thấp nhận sai. “Gần đây chuyện công ty quá bận
rộn, con đang suy nghĩ xem xử lý sao cho tốt...” Cô tìm bừa một lý do giải
thích cho nguyên nhân mình lơ đãng.
Đương nhiên, nguyên nhân chân chính chỉ có mình cô biết, sau khi chia tay với
Nhan Lập Khải cô vẫn như người trên mây, chỉ có bù đầu vào công việc mới ngoại
lệ, nhưng mà vừa tan tầm, thân ảnh phiền não của anh lại tập kích vào trái tim
yếu ớt của cô, quấy nhiễu không cho thần kinh cô vận hành một cách bình thường.
“Đôi lúc cũng phải thoải mái một chút, quá áp lực sẽ phản tác dụng.” Đinh Bá
Thực khuyên bảo con gái, tiếp tục nói, “Chuyện vừa rồi ba nói, con cảm thấy thế
nào?”
Mới rồi? Chuyện gì?
Vũ Khiết như n