80s toys - Atari. I still have
Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322925

Bình chọn: 7.5.00/10/292 lượt.

ng quyết định của cô ấy, đồng thời cũng phải tôn trọng

chuyên môn của mình, là một đại diện phát ngôn, chính em phải phối hợp hoàn

toàn với lợi ích tuyên truyền cho sản phẩm của công ty, chứ không phải chỉ để

biểu hiện đặc sắc của riêng mình, đúng không?”

“Em...” Lời này nhất thời khiến cô ta á khẩu không trả lời được, bây giờ chỉ có

thể xuất ra chiêu cuối cùng, “Em mặc kệ, em mặc kệ! Em nhất định phải thay

nhiếp ảnh gia, không còn lâu em mới chụp.”

Làm nũng, la lối, bình thường cô đều đạt được mục đích, đàn ông từ trước đều

gục trước bộ dáng này của cô ta, cũng bởi chiêu này, cô ta đã kiếm được không

ít miếng ngon, bao gồm cả một chung cư cao cấp, xe thể thao Porsche.

Chẳng qua, chiêu này hôm nay không có tác dụng.

Thấy khuyên không được cô ta, Nhan Lập Khải không khỏi biến sắc.

“Cô không muốn chụp phải không?” Anh hất tay Đường Tĩnh Tĩnh ra, dùng giọng nói

nghiêm nghị chưa từng có, “Tốt lắm, tìm cho tôi một người đại diện khác, hủy bỏ

toàn bộ hợp đồng của cô ta với tập đoàn Hướng Vinh.”

Vừa rồi, vì lời nói của chủ nhiệm Lương đã khiến anh bực mình, lần này Đường

Tĩnh Tĩnh cố tình gây sự hoàn toàn chọc giận anh.

Lúc này, Nhan Lập Khải phát cáu khiến Đường Tĩnh Tĩnh sợ hãi, cô ta không thể

khóc không thể cầu xin tha thứ, chỉ có thể đứng bất động ngơ ngác như tượng gỗ.

“Tổng giám đốc Nhan, ngài chấp cô ấy làm gì? Cô ấy chẳng qua là cô bé chưa quen

việc đời, nếu có gì không phải, kính xin ngài rộng lượng tha thứ.” Người đại

diện vội vàng ra mặt hòa giải, nghĩ cách giữ vững bát cơm của Đường Tĩnh tĩnh,

nếu bị Hướng Vinh loại bỏ, sau này còn có ai tìm cô ta làm đại diện phát ngôn

đây? Nếu cô ta không thu được, vậy mình đi theo không phải thất nghiệp sao?

“Để cô ta tự mình kiểm điểm.” Hừ một tiếng, Nhan Lập Khải cũng không nhiều lời,

xoay người rời đi.

Hôm nay anh ăn thuốc nổ sao?

Chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, Vũ Khiết hơi ngạc nhiên.

“Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục.”Nhìn thấy vành mắt Đường Tĩnh Tĩnh dần

đỏ lên, cô có chút không đành lòng, “Cô giúp cô ấy trang điểm lại, hôm nay

chúng ta phải hoàn thành tiến độ.”

Thúc giục thợ trang điểm, cô tìm cách hóa giải hiện trường đang đông cứng.

Cô hiểu, thay đổi người chẳng qua là Nhan Lập Khải nhất thời bực bội, dù sao

sản phẩm cũng sắp tung ra, bọn họ cũng không đủ thời gian tìm người chụp lại.

Chẳng qua, tại sao anh giận như thế? Tính anh thâm trầm, từ trước tới nay ít

khi tức giận, lại càng không chấp nhặt cùng phụ nữ.

Về chuyện này, Vũ Khiết nghĩ thế nào cũng không ra.



Thật thoải mái!

Đêm qua, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có lá cây xào xạc cùng tiếng sóng vỗ bờ.

Lắng nghe âm thanh từ thiên nhiên, Vũ Khiết vừa nhắm mắt đã ngủ rất say, ngủ

suốt mười tiếng mới chợt tỉnh giấc.

Không cần phải đếm cừu, cũng không cần thuốc an thần, đây là lần đầu tiên từ

sau khi chia tay Nhan Lập Khải, cô có thể ngủ một giấc yên bình.

Có lẽ là do sức mạnh của thiên nhiên! Ở trong hoàn cảnh tươi đẹp thảnh thơi thế

này, tâm hồn Vũ Khiết khó có dịp được thả lỏng.

Tắm rửa xong, cô thay một bộ quần áo thể thao khỏe khoắn, tập vài vận động tác

cho khỏe người, mới đi tới nhà ăn.

Gần tới nơi, hương thơm café và bánh bao lan tới.

Ngửi được mùi ngon, Vũ Khiết không khỏi cảm thấy dạ dày xôn xao, ừng ực vang

dội, cuối cùng cũng có cảm giác đói bụng ghê gớm.

Chuyện chia tay khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ thân thể của cô

cũng có thể khôi phục bình thường.

Vui vẻ đi vào phòng ăn, cô cầm món trứng cuộn phương tây cùng bánh sừng bò, đi

theo nhân viên phục vụ lấy một tách café.

Cô hít hà hương café thơm nồng.

A...Đây chính là hương vị của hạnh phúc!

Cô cảm thấy thật thỏa mãn, cầm tách đường lên, bắt đầu đặc chế café “Đinh thị”.

Bất chợt –

“Em lại muốn uống trộm café hả?” Một thanh âm cười như không cười vang lên.

Quỷ mặt dày...

Nghe thế, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, “Ai uống? Tôi chỉ nhìn không được sao?”

“Lừa gạt ai đây?” Nhan Lập Khải ôm Đường Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh bàn cô.

“Thế sao phải cầm sữa tươi với lọ đường, nói dối cũng phải viết bản nháp chứ?”

“Hừ, mắc mớ gì tới anh?”

Quả nhiên, hai người kia cãi nhau, đầu giường đánh, cuối giường hòa, nhìn anh

và Đường Tĩnh Tĩnh thân mật, lòng tốt của cô lại ít đi phân nửa.

“Tại sao lại không liên quan đến anh?” Thần sắc Nhan Lập Khải bình tĩnh, không

có nửa điểm tức giận. “Nếu em ngã bệnh, sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tung ra sản

phẩm của chúng ta, nói gì thì nói, anh cũng phải quan tâm đến sức khỏe của em.”

Lời còn chưa dứt, Nhan Lập Khải đã kéo Đường Tĩnh Tĩnh ngồi xuống cạnh bàn cô.

Vũ Khiết nhìn anh chằm chằm, “Khắp nơi đều có chỗ ngồi, anh ngồi cạnh tôi làm

gì?”

“Như vậy mới có thể đảm bảo em không uống trộm café!” Anh cười cười đáp lời.

“Hừ!” Quay mặt đi, thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà anh, cô chuyên tâm ăn bánh

sừng bò của mình, không thèm để ý tới anh.

Mặc dù, không cam tâm ngồi bên cạnh Vũ Khiết, nhưng Đường Tĩnh Tĩnh vẫn ngoan

ngoãn ngồi xuống, mặc dù từ hôm qua cô và Nhan Lập Khải đã hòa hợp trở lại,

nhưng mà tràng bạo phong kia, vẫn để lại dư âm