
g
bật dậy, tách ra khỏi Thư Thành Nhạc, nhìn anh đề phòng.
Phản
ứng kì quặc đó khiến Thư Thành Nhạc nhướn mày. Anh nén nghi ngờ, cười
nói, “Viên kim cương lớn thật đấy. Xem ra tiền lương cậu chủ kia cho cô
chắc là cao lắm nhỉ?”.
“... Phù”. May mà không bị phát hiện ra
sơ hở, cô thở phào một hơi, quay người tính chạy trốn. “Phó tổng Thư,
hôm nay chắn không còn chuyện gì nữa, tôi có thể về được chứ?”.
Anh cũng chẳng vạch trần cô, chỉ gật đầu.
Thấy anh cho phép, cô lập tức vắt chân lên cổ chạy biến.
Anh
cười trộm phía sau, vươn vai rồi từ từ đi tới bãi đỗ xe. Giờ đã mười hai giờ, tàu điện ngầm hết chuyến mà taxi thì khó bắt, anh đoán chỉ cần ô
tô ra khỏi cửa là có thể thấy một cô nàng đáng thương bất lực đứng bên
đường hứng gió lạnh.
Ừm. Để cô ấy cứ chờ ở cửa kêu trời không
thấu, kêu đất không thưa đi. Sau đó, chỉ cần anh ngoắc ngón tay nói một
câu - tôi đưa cô về nhà. Cô sẽ không còn chút sức lực chống cự nào mà
lao tới bên anh.
Nhìn đi. So với cậu chủ làm mưa làm gió nhà cô, anh đối xử với cô nhân ái bao nhiêu, tốt bụng bao nhiêu.
Diêu Tiền Thụ bị phó tổng Thư trù ẻo, thảm thấy ớn.
Mấy chiếc taxi lướt qua cô, cái nào cũng có người ngồi, cô đeo túi
Doraemon thả bộ trên đường, vừa đi vừa ngoái đầu lại, chỉ mong có
chiếc xe nào trống đi ngang qua mình.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Xe cứ chạy lướt qua cô, nhưng không có cái nào dừng lại trước lời gọi của cô.
“Tin tin”.
Tiếng còi xe đột ngột vang lên phía sau cô.
Cô quay người lại, chỉ thấy hai ánh đèn xe sáng chói chiếu vào người
mình, cô giơ tay lên che mắt, nhìn qua khe hở, nhưng không sao thấy được người trong xe là ai.
“Ai... ai đó?”.
Cô thấy nguời đó không xuống xe, nghĩ là chỉ đi ngang qua, quay đầu lại tiếp tục đi.
Chiếc xe kia cũng không đi thẳng, cứ đi theo sau cô, bấm còi liên tục.
Cô đâu có chắn đường, anh ta cứ thế mà lái đi chứ, cứ bấm còi sau lưng cô liên tục thế làm gì.
Không phải cô xui tới mức đương lúc đêm khuya vắng vẻ đụng phải cướp đường gì đó chứ?
Nghĩ tới đây, cô có chân chạy đi, chiếc xe kia thấy cô chạy, cũng tăng tốc độ đuổi sát sau cô.
“Mẹ ơi! Tôi không đem theo tiền, đừng có đuổi theo tôi mà!”.
Đáp lại cô chỉ có tiếng động cơ tăng tốc ì ì.
Cô vắt chân lên cổ chạy cật lực về phía trước, liếc mắt có ngõ nhỏ xe không đi vào được, cô liền chạy vào trong ngõ.
Đáng tính tự khen mình thông minh quá, cô ngạc nhiên phát hiện ra... mình chạy vào ngõ cụt.
= =||| Thế này gọi là tự tìm đến cái chết đúng không.
Dưới anh đèn đường mù mờ, tiếng giày da gõ cồm cộp trên nền đất của gã
đàn ông, kẻ đáng thương run rẩy nơi góc đường, tất cả đều phù hợp với
hiện trường giết người.
Cô ôm đầu ngồi sụp xuống góc tường,
quét mắt nhanh, phát hiện đôi giày da đen bóng của gã đã bước tới cạnh
mình, ánh sáng lóe lên trông bóng tối như ánh phản chiếu của con dao
nhíp, lộ rõ phong cách sát thủ lạnh lùng. Cô nuốt nước miếng, môi cũng
run run.
Gã cúi nguời tới sát cô, cô vội vàng đưa tay đẩy gã ra.
“Anh đừng đừng đừng đừng có qua đây! Tôi đã nói tôi không có tiền rồi”.
Hai tay dễ dàng bị nắm lấy ấn lên trên tường, thân thể người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng ép tới, giơ tay chơi đùa chiếc nhẫn kim cương trên cổ cô, như đang cười nhạo câu nói không có tiền của nạn nhân.
“Cái đó không phải của tôi, là cậu chủ cho tôi, chúng tôi kết hôn giả với nhau
đó, chỉ đùa thôi, không phải thật đâu, cho nên nhẫn phải trả lại, cho
nên anh không thể lấy... Ưm!”.
Đôi môi mềm mại của người đàn
ông ép lên trên môi cô, nhân lúc cô chưa kịp ngậm miệng đã xộc thẳng
vào, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, đảo vòng trong khoang miệng, như
đang nghiêm khắc trừng phạt cái miệng cứ tía lia của cô.
Diêu
Tiền Thụ bị gã đàn ông ép lên tường hôn nồng nhiệt khiến đầu lưỡi của cô tê dại, đầu óc mờ mịt choáng váng, mãi tới khi đôi môi của gã hơi tách
ra, cô mới lấy lại được chút ý thức.
“Anh... anh làm nhục tôi? Anh vừa làm thế với tôi, là làm nhục, là làm nhục đó!”.
“...”.
“Anh cướp gì thì cướp đi, đừng làm nhục tôi mà! Cứu em với, cậu chủ!”.
“... Im miệng”.
“Vâng, cậu chủ... á?”. Cô trả lời theo phản xạ có điều kiện, vừa nói
xông mới phát hiện ra vấn đề, ti hí mở mắt ra, “Cậu... cậu chủ?!”.
Cơ thể sát vào nhau, môi hơi khô. Hai tay giơ cao quá đầu, bị cậu chủ
áp lên tường. Đoi mắt tràn ngập điện từ của cậu chủ gần ngay trước mắt,
hàng mi khẽ chớp, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
“Sao cậu chủ
lại ở đây? Không phải cậu ấy đã hết giờ làm về nhà sớm rồi sao? Không
phải cậu ấy ở nhà chờ cô về, rồi trách phạt cô sao? Sao cậu ấy lại...
chờ ở đây?!".
“Việc nghiêm túc của cô đã làm xong chưa? Đồ ngốc này!”.
“Cậu... cậu chủ... không phải cậu đã về từ sớm rồi sao?”.
“Chúng ta không luyện tập bao lâu rồi?”.
“Ấy?”. Hình như từ sau khi cậu chủ dính phải mùi nước hoa kia, hai
người họ... vô cùng trong sáng, nhưng chuyện này không phải cái chính,
cái chính là, “Cậu chủ cậu chủ, không phải cậu đã về nhà từ sớm rồi
sao?”.
“Tôi muốn luyện tập”.
“Sao cậu chủ lại nói lảng đi, cô bĩu môi, ”.