
i biến thánh ngày tận thế của cô rồi? Cô bắn ánh mắt nghi ngờ về phía phó tổng Thư, bị anh kéo vào nhà bếp.
Cửa vừa đóng lại, cô lại bị giáo huấn.
“Cô làm cái quái gì thế hả? Nước lại vào đầu à?”.
“Hả? Tôi sai chỗ nào chứ?”.
Lại còn trưng bộ mặt vô tội ra đây, Thư Thành Nhạc trợn trắng mắt, “Ai
cho phép cô ép khách gọi món? Còn dám nghi ngờ năng lực kinh tế của
khách hả?”.
“Cái gã đó vốn dĩ là đồ keo kiệt mà! Làm gì có
người không ăn món khai vị với món ngọt! Người ta đã dọn bộ đồ ăn xong
rồi,gã không ăn thì rõ là quá đáng. Tôi đã dọn vất vả thế mà!”.
Nhân viên trong nhà bếp đều liếc mắt cười trộm.
Thư Thành Nhạc đỡ lất cái trán đau nhức.
Giờ sao đây, giở trò làm nũng với anh trước mặt mọi người à? Một lỗi
lầm ngớ ngẩn ngu xuẩn như vậy, bảo anh tha thứ dễ dàng sao được?
“Anh thật sự muốn đuổi việc tôi sao? Đừng mà, phó tổng Thư, anh đuổi
việc tôi, tôi sẽ không có tiền trả cho anh đâu, tôi không trả được, cũng chẳng có lợi gì với anh đúng không?”.
Cô cúi đầu rì rầm, anh khoanh tay lại. Cảm giác này vô cùng giống... thầy giáo tiểu học dạy bảo học sinh thi kém.
So đo với học sinh tiểu học à? Vậy thì độ lượng quá, nhưng mà, nhất
thiết phải phạt thật nghiêm, dù sao cũng có bao nhiêu ánh mắt đang dõi
theo mình.
“Thử việc thêm nửa tháng”.
Tút...”.
Mệnh lệnh tuyệt đối đi kèm với âm thanh ngắt máy khô khốc, ngắt luôn tiếng luyên thuyên thừa thãi làm bộ làm tịch của cô.
Diêu Tiền Thụ cất di động, không kìm được nụ cười, mở cửa chạy tới bãi đỗ xe.
Bỗng nhiên tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa.
“Vâng? Cậu chủ sao thế? Không phải mới nói chuyện xong à? Đã có lệnh
mới cho em nhanh thế sao?”. Cô mở chiếc di động của cậu chủ đưa ra,
nhưng phát hiện là chiếc đi động còn lại đổ chuông.
Phó tổng Thư?!
Tìm cô lúc này có chuyện gì nhỉ? Cô phải vội về nhà với cậu chủ mà!
Cô miễn cưỡng nhận điện thoại, “A lô...”.
“Giờ cô quay lại nhà hàng ngay lập tức”.
“Hả? Nhưng... nhưng mà...”. Ca làm của cô trên bảng phân công đã chấm rồi, cô đã hết giờ làm, là người tự do rồi mà!
“Có người bị ốm xin nghỉ rồi, thiếu người. Qua đây thay đi”.
“Hả! Tôi cũng có thể...”. Cô cũng có thể xin nghỉ, có thể bị ốm mà! Ôi
trời ơi, không thể đứng trước mặt cậu chủ trong thời gian quy định,
chắc chắn cô sẽ bị cậu chủ nghiền ra mất! Giờ cô đã cảm thấy mình đau
đầu đau tim đau bụng rồi.
“Nói ít thôi, quay lại ngay lập tức, thế đi”.
“Tút...”.
“Sao ai cũng dập điện thoại của tôi vậy!”.
Thân này ví xẻ làm đôi.
Cô phải làm sao bây giờ?!
Cậu chủ? Phó tổng?
Phó tổng? Cậu chủ?
Thế này thảm rồi! Cô không biết phải đi đâu nữa! Đấu tranh, vặn xoắn, giãy giụa.
Cuối cùng Diêu Tiền Thụ cũng gọi được cho cậu chủ.
“Ừ?”.
Bên kia vang lên tiếng hừ mất kiên nhẫn của cậu chủ, như đang bất mãn tại sao cô còn chưa xuất hiện ngay lập tức.
“Cậu... cậu chủ”. Cô sợ hãi kêu lên.
“Gì”. Cậu đáp lạnh lùng.
“Chuyện là... em... em, không thể về nhà cũng với cậu được”.
Tiếng hít vào không thể tin được truyền tới từ bên kia.
“Cô lại tính đi chơi với bạn cô đấy à?”. Giọng nói mang tính uy hiếp bật ra khỏi di động.
“Không, không phải thế... em không muốn đi chơi, em thật sự có việc nghiêm túc phải làm mà!”.
“Việc nghiêm túc?!”.'
Ấy... đúng, đúng rồi. So với những việc làm ăn của cậu chủ, việc của cô
đúng thật chẳng coi là việc nghiêm túc, cậu hiếm khi có thời gian rảnh
gọi cô cùng về nhà, cô không nên làm màu làm mè, nên nghe theo sự sắp
xếp của cậu chủ, nhưng mà...
“Phó tổng Thư nói, có một đồng
nghiệp đột nhiên bị ốm, phải xin nghỉ về nhà, nhà hàng thiếu người...
cho nên em phải giúp người ta, làm thay gì đó...”.
“Thư Thành Nhạc?!”.
Cậu chủ hồ đồ
“Hả?”. Sao cậu chủ phải cố ý nhấn mạnh tên của phó tổng Thư?
“Hừ!”.
“Cậu chủ... cậu nghe em giải thích đã, em là vì phó tổng Thư...”.
“Cụp... tút...”.
“Cậu chủ! Cậu chủ cậu chủ cậu chủ! Cậu chủ!”.
Oái, cúp máy rồi.
Cô xong đời rồi, cô cảm thấy rõ ràng cậu chủ đang nổi giận!
Cô là Diêu Tiền Thụ sống nhờ hơi thở của cậu chủ, cô là người hầu sống
nhờ sắc mặt của cậu chủ, cô không dám bỏ cậu chủ, cãi lời cậu chủ.
Dù bị phó tổng Thư trừ lương, cô cũng phải liều chết xin nghỉ.
Thay đồng phục, cô đẩy cánh cửa kính nặng nề ra, vào trong đại sảnh rộng lớn.
Đại sảnh Oxford lớn nhất trong nhà hàng tối nay được tập đoàn tài
chính nào đó bao toàn bộ tổ chức tiệc, sắp xếp như mọi khi, khi có một
căn phòng được đặt trước, căn phòng bên cạnh sẽ được làm phòng bếp nhỏ
tạm thời để tiện cho nhân viên chuẩn bị.
Những món được đặt để hết trong một cái tủ giữ nhiệt cao bằng đầu người có thể di chuyển, đặt sát tường trong phòng.
Trong nhà bếp tạm thời toàn là khăn ăn, bộ đồ ăn, nến được xếp chồng đống.
Hơn năm mươi nhân viên phục vụ cả nam lẫn nữ đang đi qua đi lại giữa đại sảnh và nhà bếp tạm thời.
Phó tổng Thư cau mày cầm bút sửa chữa bản kế hoạch buổi tiệc trong tay, vỗ tay một cái, anh tập hợp tất cả nhân viên phục vụ, giơ tay lên xem
đồng hồ.
“Sau năm phút nữa, mọi người vào hội trường dọn dao
đĩa của bữa chín