Old school Easter eggs.
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324123

Bình chọn: 7.5.00/10/412 lượt.

cậu chủ xông vào mũi, cô

khó đỡ lắm.

“Thế chạm đi”.

“Ưm... không hay lắm thì phải?”.

“Tôi cho cô chạm, có gì mà không hay!”.

“...”. Sao tự dưng lại nổi giận chứ. Làm gì có chủ nhân nào ra lệnh cho người hầu chạm vào ngực mình chứ.

Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ, cô nhìn lồng ngực trắng bóc

láng mịn của cậu chẳng biết tại sao lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng mê hoặc,

còn khẽ phập phồng, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sâu thăm thẳm đang thúc

giục...

Thật sự phải chạm vào sao? Dán mặt lên khuôn ngực trần của cậu chủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó thở rồi...

Kiễng chân lên, cô nghiêng má phải chậm rãi áp vào lồng ngực hơi ươn ướt của cậu.

Bỗng nhiên, “Tiểu Tiền đâu! Phó tổng Thư gọi điện tìm cô, hỏi cô đã về

nhà chưa, cô nhớ gọi điện lại cho người ta đó, nghe rõ chưa?”. Từ căn

phòng ở mé lầu một vang ra câu dặn của tổng quản bảo mẫu.

Cậu chủ thở hắt ra, “Cô dám cho hắn số điện thoại nhà à?”.

“Cậu... cậu chủ, chuyện này có nguyên nhân!”. Cậu đừng mặc áo lại nhanh như thế, ra vẻ đạo mạo như chưa có gì xảy ra như thế! Không phải ban

nãy còn dám lớn mật lấy sắc đẹp ra dụ dỗ cô à?

“Cậu chủ, cậu nghe em giải thích đi! Là cậu dặn không cho người khác số di động, cho nên em mới cho số điện thoại nhà”.

Cậu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô.

“Cậu chủ... em nghĩ việc mình làm rất hợp lý, suy nghĩ rất linh hoạt đấy chứ”. Trong di động của cô tới giờ này chỉ có mỗi số của cậu chủ thôi.

“Cô... hừ!”. Tự bê đá đập vào chân mình khiến cậu chủ vô cùng bực bội. Cậu liếc cô một cái, đẩy cô ra, đi nhanh lên lầu.

“Cậu chủ, em còn cầm thắt lưng của cậu đây”.

“...”. Cậu chủ dừng lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, quay người lại, giật lấy thắt lưng của mình.

“Cậu chủ... cậu muốn lấy thắt lưng đánh em sao?”.

“... Mai cô không được đi làm nữa!”.

“Oa? Tại... tại sao?”. Cô mới cảm nhận được niềm vui của việc đi làm mà.

“Không tại sao cả! Tôi không thích!”. Không thích đám bạn tự dưng xuất

hiện của cô, ghét cô làm việc nghiêm túc! Không thích nửa đêm có người

gọi điện tìm cô!

“Không được đâu! Em nhất định phải đi làm!”.

Món nợ tông phải đuôi xe người ta còn chưa trả! Chứng minh thư suýt chút nữa cũng đưa cho phó tổng Thư rồi, không trả tiền nhất định sẽ bị người ta đánh mất.

“Cô dám chống đối tôi à?”.

“Không...

không phải mà! Cậu chủ, cậu phải hiểu chỗ khó xử của em chứ! Giờ em là

thân bất do kỉ, nợ nần chồng chất, nghèo rớt mồng tơi, em muốn đí kiếm

tiền, em...”.

“Rầm”.

Còn chưa nói xong, tiếng sập cửa phòng tức giận của cậu chủ đã vang lên, cho rằng những gì cô hầu nhỏ nói đều là viện cớ!

Tiếng động quá lớn khiến tổng quản bảo mẫu phải xỏ dép vào chạy ra khỏi phòng, “Tiểu Tiền? Cô lại làm gì để cậu chủ giận thế hả?”.

“... Đòi đi kiếm tiền cho cậu ây tiêu có được không?”.

“Hả?”.

“...”. Không lẽ nói với tổng quản bảo mẫu, mặt cô không kịp thời chạm vào ngực cậu chủ, cậu chủ đang giận chó đánh mèo?

Hôm sau, thái tử sắc mặt sầm sì, vô cùng xấu tính. Trong buổi họp, đám quản lý không ai dám liếc nhìn, căng thẳng hết cỡ.

Nhưng đúng lúc mọi người đang căng thẳng, di động của giám đốc bộ phận phòng cạnh tay thái tử đột nhiên rung lên.

Bốn chữ “Bà xã đại nhân” đột ngột hiện lên trong tầm mắt của thái tử.

Đôi mắt tối tăm của thái tử lạnh lùng quét qua, dọa giám đốc bộ phận phòng sợ vãi cả linh hồn, cầm di động định ngắt máy.

“Không được tắt máy. Nhận”.

“A? Nhận... nhận?”. Nhận điện thoại của vợ ở đây à?

“Nhận. Ở đây”. Cậu chủ gật đầu ra lệnh.

“...”. Vạn bất đắc dĩ, giám đốc bộ phận phòng đành nhận điện thoại, “A

lô... A lô... sao thế, có gì lát nói đi, anh đang họp...”.

Cả

phòng họp tiếp tục im lặng, chỉ cảm thấy cách thức trừng phạt của thái

tử biến thái quá lắm rồi, ép người ta nhận điện thoại của vợ trước mặt

mọi người... ai cũng biết vợ giám đốc bộ phận phòng quản chồng rất

nghiêm, thế này thì xong đời rồi, quả nhiên.

“Anh đâu có viện cớ, anh đang họp thật mà!”.

“Cái gì? Quỹ đen? Anh lấy đâu ra quỹ đen? Không phải hôm qua anh đã nộp hết tiền lương cho em rồi à? Quỹ đen ở đâu ra?”.

“Đừng... cưng ơi, em đừng làm ầm lên, đừng thắt cổ mà. Anh không giấu

quỹ đen thật đấy... một trăm tệ trong túi quần đó là... là tiền công

quỹ”.

“Lát nữa anh về giải thích lại với em nhé, ôi chao ôi

chao, tín hiệu không tốt, tín hiệu không tốt, tín hiệu kém quá, mất tín

hiệu... thế nhé!”.

Giám đốc bộ phận phòng cúp máy cái “rụp”.

Cả phòng họp cố nín cười, ngoại trừ thái tử đang sầm mặt.

“Tổng giám đốc... chuyện này, vợ tôi hơi keo kiệt một chút... ha ha, cậu... cậu đừng để ý”.

Thái tử lạnh lùng lia mắt nhìn mọi người đang cố nén cười, những người

bị bão quét qua vội vàng nhịn cười, thái tử đứng dậy, ngoắc tay với giám đốc bộ phận phòng.

“Vào phòng làm việc của tôi”.

Nói xong, cậu ra khỏi phòng họp, mọi người ai cũng nhìn giám đốc bộ phận phòng bằng ánh mắt thông cảm.

Giám đốc bộ phận phòng ủ rũ đẩy cánh cửa bằng kính vào phòng tổng giám

đốc, còn chưa đứng vững, thái tử đã quay ghế lại đối diện với ông,

nghiêm túc hỏi một câu.

“Tiền lương của ông đều đưa