
ủa khách sạn Hoàng Tước, đang định đi cửa bên
dành cho nhân viên thì bị đám người ở trước cửa thu hút chú ý.
Ánh đèn flash, máy ảnh, micro, máy quay…
Là phóng viên?
Khách sạn xảy ra chuyện lớn gì sao?
Trên cầu thang khách sạn, cậu chủ mặc bộ Âu phục màu đen, bị vây trong đám người, micro thi nhau đưa tới trước mặt cậu.
Đôi mắt đen của cậu chăm chú nhìn tài liệu trong tay, dáng vẻ thản nhiên ung dung, chẳng coi ai ra gì.
“Anh Cẩm Ngọc, nghe nói hợp đồng đại diện của khách sạn Hoàng Tước và
Vương Oánh có thay đổi? Là vì nguyên nhân gì ạ? Xin anh trả lời”.
“Đúng vậy, anh Cẩm Ngọc, có phải vì quan hệ bí mật của hai người bị
phơi bày, thân phận người đã kết hôn của cậu sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ
hình tượng tốt đẹp của khách sạn, cho nên cố ý làm rõ quan hệ?”.
“Còn có người nói rằng, anh Cẩm Ngọc tiếp tục đưa ra yêu cầu mới với đối tác? Khiến Vương Oánh rất bực mình”.
“Rốt cuộc là thế nào ạ? Xin anh nói rõ được không?”.
Vẻ mặt của chàng trai bị truy hỏi vẫn bình thường, tay đút trong túi
quần, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo dứt ra khỏi tập tài liệu, khẽ quét qua
đám phóng viên đang đặt câu hỏi, một lúc lâu sau cậu hỏi, “Cái gì?”.
“…”. Xung quanh im phăng phắc, khóe miệng mấy gã phóng viên giật giật.
Cậu thiếu gia này ghê gớm quá, hoàn cảnh ầm ĩ như thế, cậu ta còn có thể chìm đắm trong công việc, hoàn toàn không nghe bọn họ nói gì sao?
“Không có chuyện gì thì tránh ra. Phiền phức”.
Cậu dứt lời, chỉ đơn giản đưa tài liệu trong tay cho trợ lý rồi quay đầu định bỏ đi.
Đám phóng viên chợt hoàn hồn, nghĩ cậu giả vờ không nghe thấy, cố ý
dùng chiến thuật vu hồi, có người đánh bạo kéo ống tay áo cậu lại, “Anh
Cẩm Ngọc, rốt cuộc tại sao việc hợp tác với Vương Oánh gặp trở ngại?
Không thể thương lượng được về mặt kinh tế, hay vì bị tình cảm của hai
người gây ảnh hưởng? Xin nói cho chúng tôi biết một chút được không?”.
Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo liếc qua cánh tay đang bị nắm, cậu cuối cùng cũng trả lời qua loa.
“… Vì mùi nước hoa trên người cô ta rất khó ngửi”.
“… Hả?”. Mọi người há hốc mồm, lý do kiểu gì vậy, “Vậy… chuyện hợp tác với khách sạn…”.
“Muốn kí hợp đồng, không được dùng nước hoa nữa. Yêu cầu của tôi”.
“…”.
“Xong chưa?”. Cậu hạ mắt nhìn ống tay áo của mình bị túm chặt, cứng rắn hỏi, “Xong thì thả ra”.
“…”.
Há hốc mồm, buông tay, đám phóng viên trợn tròn mắt nhìn cậu chủ quái
dị của tập đoàn khách sạn chậm rãi đi ra khỏi tầm nhìn của mình.
Cậu quay người lại, cúi đầu, phát hiện dưới cầu thang có một cô gái
ngốc nghếch mặc đồng phục nhân viên của khách sạn Hoàng Tước, cũng chẳng biết cô ta nhặt được tiền, hay là đang yêu, ôm chặt cái túi Doraemon, nụ cười ngốc nghếch toe toét trên môi, quay vòng vòng sung sướng ở chỗ
ấy. Tâm trạng vui vẻ, chất lượng phục vụ của Diêu Tiền Thụ cũng theo đó lên cao.
Cuối cùng cô cũng tự mình dọn được một bộ đồ ăn theo đúng tiêu chuẩn,
đang đắc ý, giám đốc nhà hàng đã dẫn hai người đàn ông ngồi xuống bàn cô phụ trách, ngoắc cô lại, ý bảo cô qua phục vụ.
Cô vội vàng nhận lệnh, mỉm cười phục vụ hai vị khách nam.
“Hai phần bít tết rưới tương XO”.
“Vâng ạ”. Cô lấy bút viết viết lên tờ giấy gọi món, “Còn gì nữa không ạ?”.
Người đàn ông đang bàn bạc về hợp đồng giường mắt nhìn cô, “Vậy... thêm hai ly rượu vang đỏ được rồi”.
“Vâng, còn gì nữa không ạ?”.
“Không cần nữa”.
“Hả? Không cần nữa ạ?”.
“Phải”.
“Nhưng, còn chưa gọi món khai vị mà?”. Cô ngạc nhiên hỏi.
“... Chúng tôi không cần món khai vị”.
“Nhưng... cũng chưa gọi món ngọt mà?”.
“... Cũng không cần gọi món ngọt, cô này, cô đi đi được không? Chúng tôi cần nói chuyện”.
“Nhưng... Tôi đã dọn xong dao nĩa món khai vị và món ngọt cho các ngài rồi”. Cô vô cùng oan ức.
“... Chúng. Tôi. Không. Cần!”.
“Nhưng... tôi đã dọn xong bộ đồ ăn cho các ngài rồi. Các ngài không thể không cần chứ”.
“Ý cô là gì hả? Chúng tôi không muốn gọi món khai vị và món ngọt thì không được à?”.
“Nhưng... tôi nghĩ ngài như thế là sai, lúc bàn chuyện hợp đồng phải
chuyên nghiệp, không thể quan tâm tới tiền được, ngài cứ keo kiệt thế
xấu lắm đúng không? Cuộc đời này ngắn ngủi biết bao, cùng lắm cũng chỉ
hai vạn ngày, nhắm mắt mở mắt là đã hết rồi”.
“Cô!!!”.
“Lúc cậu chủ nhà tôi bàn chuyện làm ăn rất giống người nước ngoài,
chuyện gì cũng dám làm, ngay cả nhan sắc cũng chịu hy sình... Ngài có
biết không, gì mà trong sạch này, nhan sắc này, tiền bạc này, thời hạn
đảm bảo chất lượng của nó cũng chỉ hơn hai vạn ngày, giữ lại làm gì chứ? Chỉ bằng cứ xài trước đi, chúng ta cùng nhau giúp ngài xài... Ưm ưm
ưm!”.
Một bàn tay đột nhiên che miệng cô lại, ngay sau đó, giọng nói rít qua kẽ răng của phó tổng Thư vang lên.
“Xin lỗi hai vị. Tôi đổi nhân viên phục vụ khác giúp các vị gọi món”.
“Các anh làm cái trò gì vậy hả? Đây không phải khách sạn quốc tế lớn sao? Sao nhân viên phục vụ lại có kiểu như thế hả?”.
“Xin lỗi, xin ngài thứ lỗi. Đây là nhân viên khách sạn chúng tôi sắp sa thải, hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của cô ấy, xin hai vị thứ lỗi”.
Hả? Sao tự dưng lạ