XtGem Forum catalog
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 9.5.00/10/312 lượt.

m màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài.

Một tay đút vào túi quần Âu, một tay giữ tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó.

“Cậu… cậu chủ!!!”.

“Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu xí ấy đi rồi à?”. Cậu khinh thường, nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu của mình, kì thị nhìn đội hình không biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước mặt mình. Sắp

xếp linh đường cũng không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh của

mình rất đáng yêu há?

“Cậu chủ!!!”.

Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, cậu lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông “Đừng có

lại gần đây. Đứng xa ra một chút”.

“Cậu… cậu chủ, tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi, hu hu! Cậu có biết tôi nhớ

thương cậu nhiều thế nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả cậu về nhà rồi sao?”.

“… Đại tổng quản, cậu chủ học trường Royal Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra”.

“Đã sao nào, dù sao chỉ cần cậu chủ trở về, tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi”.

Cậu chủ chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ nhớ nhung của tổng quản bảo

mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất một chủ nhân của mình,

“Hắc Thủ Đảng đâu?”.

Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng – hộp thức ăn cho chó.

“À… Hắc Thủ Đảng nó…”.

Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, cậu bỏ kính râm ra,

cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu.

Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ

bé, đeo túi Doraemon to, bị cậu để lại chăm sóc Hắc Thủ Đảng.

“Đâu rồi?”.

“À, nó đang nằm trong chuồng chờ cậu chủ về nhà ăn cơm trong ánh nến”.

“Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi

đâu rồi?”. Cô ta đúng là đồ to gan lớn mật, người trong nhà đều đứng ở

đây đón cậu về nhà, cô ta thân là người hầu riêng của cậu lại dám vắng

mặt.

Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì quan trọng

bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cô ta đã

ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi.

“Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!”.

Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời.

“Thưa cậu chủ, cô ấy đi lừa đàn ông cho cậu rồi”.

Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại, “Lừa đàn ông? Lừa đàn ông gì?”.

“À… ý là, cô ấy đi, à… xem mắt rồi”.

“Rắc”.

Hộp thức ăn cho chó trong tay cậu chủ bị bóp nát.

“Soạt”.

Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay.

“Cậu chủ cậu chủ, cậu cướp chìa khóa xe của tôi làm gì? Cậu muốn đi đâu?”.

“Cậu chủ! Lái xe trên đường không thể đụng vào xe khác! Cậu đi ngược

chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!”.

Trong quán café Anh Luân Phong Tình, đang có một màn trình diễn quái dị.

“Thưa cô, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng cao cấp, không thể đem thú nuôi vào được”. Cô phục vụ cười áy náy.

“Ai? Nó đâu phải thú nuôi của tôi”.

“Không phải thú nuôi của cô sao? Vậy có thể xin cô dắt nó đi không? Dẫu sao cũng là cô đưa nó vào nhà hàng”.

“Dắt đi? Thế sao được”.

“Sao ạ?”.

“Sao à? Đó là cậu chủ nhà tôi đấy! Tôi phải hầu nó ăn cơm!”.

Chẳng những không thể dắt đi, cô còn phải hầu nó ngồi vào bàn, giúp nó

dọn dao thìa nĩa ra, buộc khăn ăn trắng vào, lấy khăn nóng lau móng của

nó.

Thế nên…

Một con chó già có cơ mặt chảy xuống, lông quanh

đầu xù lên như sư tử ngồi trên ghế sofa, chân trước đặt trên bàn ăn, thè lưỡi ra, thở hồng hộc, đôi mắt như đậu đen nhìn chăm chắm vào người đàn ông ngồi đối diện bên kia.

Cô phục vụ thấy bó tay với cô gái coi

chó là chủ, đành chuyển ánh mắt sang người đàn ông đẹp trai đối diện,

anh ta trông bình thường hơn, cũng dễ nói chuyện hơn.

“Thưa anh, anh xem có thể khuyên bạn gái của mình được không…”.

“Không sao, cứ để cậu chủ thân yêu của cô ấy ngồi cạnh đi! Tôi không để ý”.

“Thưa… thưa anh…”. Anh không để ý, chúng tôi để ý nha!

Anh ta không để ý! Anh ta mà không để ý?

Câu trả lời này khiến Diêu Tiền Thụ nãy giờ vẫn bận rộn chăm sóc cho

Hắc Thủ Đảng mà không nhìn người đàn ông này sửng sốt, cuối cùng cô cũng có hứng thú quay đầu nhìn người xem mắt ngồi đối diện với cô.

Bộ

vest đen được đặt may ôm lấy dáng người cao, đôi chân dài vắt chéo, hai

tay đan vào nhau, chiếc cúc bạc tinh tế ở tay áo lóe lên ánh sáng lạnh.

Dưới đôi mày cao tuấn tú, cặp kính viền bạc che đi đôi mắt đen sáng có

thần, nụ cười lịch sự nho nhã vẫn luôn đọng trên môi, ngay cả khi nhìn

thấy khuôn mặt già quéo của “cậu chủ” cũng không biến mất.

Dáng vẻ

bình tĩnh như không này tựa như anh ta có thể ứng phó được bất cứ tình

huống nào đột nhiên xảy ra, mà cảnh xem mắt kì quặc này với anh ta mà

nói, căn bản chẳng đáng kể chút nào.

Thấy cô đang đánh giá mình,

anh ta thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, khóe môi hơi nhếch lên như có như không, anh ta cầm thực đơn trước mặt, xoay một trăm tám mươi độ đưa tới trước mặt cô, làm động tác “mời” lịch sự.

Hắc Thủ Đảng, mau

nhìn đi kìa, đây là người đàn ông đầu tiên rộng lượng không thèm quan

tâm tới việc ngồi dùng cơm cù