Snack's 1967
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323102

Bình chọn: 10.00/10/310 lượt.

là khiến cho

người ta thấy ghét!

“Hết kì nghỉ hè, tôi muốn đi Anh”.

Cái tay đang ra sức kéo quần lót xuống ngừng lại, cô chớp mắt nhìn bóng lưng hơi mờ ảo dưới ánh hoàng hôn trước mắt mình.

Cậu quay đầu lại, “Du học”.

“Vậy em…”.

“Cô không được đi theo”. Cậu cau mày, “Khó lắm tôi mới xin được vào

trường sống mấy ngày yên tĩnh, cả cô và tổng quản bảo mẫu không ai được

theo hết”.

“… Cậu chủ, bảo mẫu chắc sẽ đau lòng lắm đó. Tuy là đàn

ông, nhưng ông ấy kiên quyết ôm bình sữa nuôi cậu lớn lên, ý chí của

người đàn ông pha sữa bột làm bảo mẫu đáng sợ lắm, đâu phải cậu không

biết? Dù ông ấy không cho cậu kết bạn, nhưng là vì sợ cậu bị bạn xấu làm hư; không cho cậu yêu đương, là sợ cậu bị mấy cô gái xấu xa bắt nạt;

không cho cậu coi phim A, là sợ cậu bị nhiễm mấy thứ hư hỏng ấy, ông ấy

đều vì cậu hết, cậu mà đi một cái thì kiểu gì ông ấy cũng dằn vặt em

chết mất, chắc đó chắc đó!”.

“Sao tôi phải quan tâm cô sống hay chết hả?”.

“Cậu chủ, đã bao nhiêu năm mà cậu vẫn chẳng thay đổi tẹo nào, vẫn quá đáng như thế, hu hu”.

“Cô dám cãi tôi à?”.

“Hu hu, không dám ạ”.

“Rất tốt, Hắc Thủ Đảng không đi máy bay được, không thể đi cùng với tôi, cô ở đây chăm sóc nó”.

“Hắc Thủ Đảng không đi máy bay được, nhưng cậu chủ ơi, em em em, em

khỏe hơn nó nha, em có thể đi máy bay đó! Cuối cùng em cũng thắng nó một hiệp rồi!”.

“Cô đi được máy bay thật, nhưng tôi không định cho cô tiền mua vé đâu”.

“Tại sao chứ? Em còn chưa được đi máy bay mà”.

“Lãng phí”.

“… Được rồi. Cậu chủ, em quyết định ở lại giữ biệt thự cố gắng hoàn

thành nhiệm vụ cậu chủ giao, chăm sóc Hắc Thủ Đảng như chăm sóc cậu chủ, trong lòng em, Hắc Thủ Đảng quan trọng lớn lao như cậu, nó vĩnh viễn

sống trong tim em như cậu, em nhìn thấy nó sẽ nhớ tới thân hình to lớn

của cậu”.

“…”.

“Vậy chừng nào cậu trở về?”.

Cậu liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp.

“Một tuần?”.

“…”.

“Một tháng?”.

“…”.

“Hơn nửa năm?”.

“… Không biết”.

Có khi sẽ không trở về.

Dù lúc đó cậu lảng tránh trả lời như còn cân nhắc, nhưng Diêu Tiền Thụ

lại hiểu cái “không biết” chiếu lệ của cậu chủ thành như thế đấy.

Vì đã năm năm trôi qua kể từ khi ấy Năm nay, cậu chủ hai mươi tư tuổi, cô… ừm, hai mươi mốt rồi đấy!

“Diêu Giai Thị Tiền Thụ!”. Giọng tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng sang sảng vang vọng trong căn biệt thự không có chủ nhân.

“Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu, con đã trang bị vũ trang đầy đủ, lúc nào cũng có thể phục vụ cậu chủ Hắc Thủ Đảng”.

“Cô cô cô, cô đúng là hầu hạ con chó ấy như cậu chủ rồi!”.



Nhưng ngoài nó ra, con đâu còn người nào mà hầu hạ nữa!”. Lấy không tiền lương có cảm giác tội lỗi lắm.

Còn không tại tổng quản bảo mẫu quái dị, cứ giữ rịt lấy cậu chủ từ nhỏ

tới lớn mà phục vụ chăm sóc, thế mới khiến cậu ấy chạy đi du học ở Anh

như muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ, làm một phát tới năm năm, còn bặt vô âm tín, hình như sợ tung tích của mình mà bị phát hiện, hai người một

lớn một nhỏ bọn họ sẽ gói ghém quần áo bay tới tận Anh quấn lấy cậu.

Nhưng mà, cũng đúng thôi.

Với cái bệnh yêu cậu chủ của tổng quản bảo mẫu, một khi tung tích của

cậu chủ bị ông ấy phát hiện, ông ấy sẽ giống hệt mấy nhà khảo cổ chuyên

nghiệp, cho dù cậu chủ có bị chôn trong đất sâu tới mấy trăm vạn năm,

cũng sẽ bị ông ấy đào ra, vừa cúng bái vừa phục vụ.

“Hôm nay ta đã sắp xếp nhiệm vụ cho cô rồi phải không? Cô có chịu khó làm không đấy?”.

Cô chớp mắt mấy cái, nhìn tổng quản bảo mẫu, “Nhiệm vụ hôm nay?”.

Cô mở cái túi to của mình, trên đầu túi vẫn là dòng chữ “Phục vụ cậu

chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh” nhưng cậu chủ đã đi mất rồi.

Rút sổ ghi nhớ ra, cô giở tới trang hôm nay, nét mặt đột nhiên trở nên

hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của tổng quản bảo mẫu.

“Hôm nay, a! Con phải đi coi mắt!”.

“Chuẩn! Thế cô còn đứng ở đây làm gì hả?”.

“Lại phải trang điểm, uốn tóc, mặc váy sao?”. Không phải đàn ông còn thích trang phục hầu nữ hơn sao?

“Đó là đương nhiên! Nắm vững thời cơ, tranh thủ cưới chồng nhanh một

chút, lừa một gã đàn ông tốt về đây cho cậu chủ, nghe rõ chưa!”.

“Nhưng tổng quản bảo mẫu, lần nào con nói tới tiêu chuẩn chọn chồng, bọn họ cũng sợ chạy mất dép! Còn bảo con muốn tìm người đàn ông để cùng đi

phục vụ người đàn ông khác, đúng là đồ não nhũn loạn trí tâm thần đó”.

“Hừ! Không thể theo mấy tên đàn ông con trai không chí hướng không

tương lai như thế được, bạn trai của cô mặt mũi người ngợm ra sao không

quan trọng, quan trọng nhất là phải giống cô, phải có sự trung thành

tuyệt đối với cậu chủ, nghe rõ chưa!”.

“Ừm…”.

“Trả lời to lên cho ta!”.

“Vâng! Con nhất định sẽ lừa được một gã về phục vụ cậu chủ, tận tụy với cậu chủ, hy sinh cho cậu chủ, vì cậu chủ mà nhảy vào núi đao biển lửa

cũng không từ!!!”.

“Rất tốt!”.

“Nhưng mà, cậu chủ đã thành

người Anh rồi, con tìm chồng về phải tận tụy với ai đây. Dù sao cũng

không thể kêu người ta tận tụy vì một con chó Tàng Ngao với con chứ?”.

Cô nhỏ giọng càu nhàu, kéo kéo cái dây xích chó, than vãn cứ than vãn,

nhưng công việc của