
con nghe người ta nói...
- Người ta là ai? Lại mấy đứa khốn nạn trong nhà này ấy gì nữa, thì chó đó đã làm sao chưa?
Chó mà là con Quan Nhứt Phẩm Triều Đình không bằng mụ nội chúng
nó sao? Chú biểu con đừng nghe mấy đứa khốn nạn đó mà mất lòng Cụ Lớn là bậc Phụ mẫu chúng ta...
Đi xuống đây với Chú con...
Lụa bẽn lẽn đi theo cha xuống nhà cậu Chó ở, Cửu Tớm vừa dặn con gái:
- Con thấy Cụ Lớn rất thương cậu Bẩy. Con mà hầu hạ chiều chuộng được cậu Bẩy, thì chẳng những phận Chú có nhờ, đi mần Đội Lệ ở Thanh
Hóa mà con cũng có nhờ nhiều nữa. Cả nhà Cụ Lớn, từ Cụ Ông Cụ Bà đến
Quan Bác sĩ, Cụ Lớn án sát, Cụ Lớn bác và ngay cả ngài Thái Hậu cũng
thương cậu Bẩy là phải thương con nữa hà...
Lụa theo cha xuống chỗ cậu Bẩy nằm. Cậu Bẩy nằm chờ đợi đã có vẻ sốt ruột, cậu định bò dậy thì Cửu Tớm đẩy cửa lên tiếng hỏi:
- Cậu Bẩy ơi, cháu Lụa đến với cậu đó...
Cậu Bẩy mở mắt nhìn. Cậu gật đầu ú ớ làm Lụa hoảng sợ hỏi cha:
- Cậu Bẩy câm hở chú?
Cửu Tớm gật đầu đáp:
- Cậu ấy ngọng chớ không câm vì cậu nghe rất rõ.
- Con trông cậu ấy sao kỳ quá à!
Cửu Tớm gắt với con:
- Kỳ cái mụ nội mi. Làm chi mà kỳ, người ta là con quan hai Cụ
Lớn thương cậu Bẩy nhứt nhà đó. Nhà mi có hồng phúc mới được vô hầu cậu
Bẩy...
Nói đến đây Cửu Tớm lại có vẻ lo con gái giận nên Cửu Tớm dịu dàng an ủi ngay:
- Con nhớ là Cụ Lớn đã hứa cho Chú đi Đội Lệ như thế là nhà mình khá rồi. Mọi sự đều do con có hầu hạ cẩn thận cậu Bẩy hay không vội
nghen...
Lụa khẽ gật đầu.
Cửu Tớm mới hỏi cậu Chó:
- Cậu Bẩy ăn uống gì chưa. Để tui bảo cháu Lụa pha sữa cho cậu uống nghen.
Cậu Bẩy cười gật đầu. Cửu Tớm bảo Lụa:
- Con xuống nhà lấy nước sôi đưa lên đây pha sữa rồi đưa cho cậu Bẩy uống.
Lụa bẽn lẽn đi xuống nhà dưới. Trên này Cửu Tớm dặn cậu Chó:
- Con gái tui đó, tui cho nó vô hầu cậu, cậu phải làm cách nào
cho nó không sợ thì mới dám ở lại hầu hạ cậu. Bằng không nó cũng như con Tuyền không dám ở hầu cậu nữa, thì là hết người hầu đó.
Cậu Chó chỉ biết gật đầu.
Lụa mang ấm nước sôi lên. Cửu Tớm chỉ chỗ để sữa và thức ăn cho Lụa lấy pha cho cậu Chó, rồi hắn bảo với Lụa:
- Thôi con ở đây hầu cậu Bẩy nghe, Chú lên nhà hầu các cụ. Con phải ngoan đừng để cậu Bẩy buồn mà Chú lại bị ảnh hưởng.
Lụa lo sợ mắt nhớn nhác nhìn cậu Bẩy rồi cầm tay cha kéo lại.
- Con sợ quá Chú ơi!
Cửu Tớm gắt:
- Sợ chi, người ta cũng là người, chẳng may chịu tật nguyền thì
như thế. Con nhớ rằng cậu Bẩy thông minh lắm đó nghen, cậu Bẩy có muốn
chi con cũng cố chiều cậu Bẩy cho cậu bằng lòng. Đời mà con, mình làm
sao cho có tiền có chức là được. Mấy đứa được may mắn như Chú con mình.
Nếu Chú được đi Đội Lệ thì tha hồ con sung sướng mà Mạ mầy cũng nhàn hạ
nữa.
Thôi để Chú lên nhà trên...
Nói rồi Cửu Tớm rút tay khỏi tay của Lụa đi nhanh ra ngoài khép chặt cửa lại.
Lụa pha sữa xong thì Cửu Tớm đã ló đầu vô dặn:
- Quên Chú chưa dặn con, con nhớ đỡ cậu Bẩy dậy cho cậu uống đó. Nè phải đỡ cậu Bẩy nằm trong lòng cậu mới uống nghe.
Lụa thẹn đỏ mặt:
- Sao kỳ quá Chú à!
- Tổ cha mi việc chi mà kỳ. Đàn bà con gái khi lấy chồng thì sao?
Cửu Tớm khép chặt cửa lại nói rằng về, nhưng sự thật hắn đứng
bên ngoài coi động tĩnh ra sao. Lụa có hầu hạ và chiều cậu Chó hay
không?
Cửu Tớm lo nhất là Lụa chống lại tánh 35 của cậu Chó thì thôi
bao nhiêu công phu tạo tín nhiệm với hai Cụ Thượng trên nhà đều tiêu tan mất. Giấc mơ Đội Lệ của Cửu Tớm đang lớn mạnh. Lụa pha xong sữa đưa lại chỗ cậu Bẩy nằm. Lụa dựng cậu Bẩy dậy kéo chiếc chăn ra thấy người cậu Bẩy đầy lông lá. Lụa đã có vẻ sợ nhưng nàng nghĩ đến lời dặn của cha, nàng chịu khó nâng đầu cậu Bẩy lên. Đầu cậu Bẩy
gối lên đùi Lụa. Chiếc đùi chác nịch của cô gái 18 làm cậu Bẩy sung
sướng. Lụa cho cậu Bẩy uống hết ly sữa, cậu Bẩy vẫn nằm im trên đùi của
Lụa. Lụa thấy cậu Bẩy có vẻ hiền lành nên nàng khẽ nhấc đầu cậu Bẩy
xuống và nói:
- Cậu gối xuống gối cho tui đi cất ly sữa. Cậu có uống nước không?
Cậu Bẩy gật đầu thích thú.
Ngoài Cửu Tớm mừng rỡ. thế là Lụa đã chiều được cậu Bẩy và cậu Bẩy đã có ý bằng lòng. Hắn phải lên trên nhà khoe với Cụ Bà.
- Dạ bẩm Cụ Lớn, con cháu hầu hạ cậu Bẩy, cậu Bẩy bằng lòng lắm. Con xin cam đoan với Cụ Lớn là từ nay cậu Bẩy không còn phải la hét
nữa. Dạ bẩm mấy đứa kia không biết hầu hạ cậu, còn con cháu Lụa nhà
cháu, nó có hiếu lắm. Dạ bẩm Cụ Lớn, cháu Lụa bảo, các cụ thương chú gây cho chú thì dù có phải nhảy vào lửa để đền ơn báo nghĩa con cũng xin
vâng. Trông hai Cụ Lớn phúc hậu nhơn đức quá.
Cụ Thượng Bà mừng rỡ nói:
- Ðược lắm nếu con Lụa mà hầu hạ được cậu Bẩy thì mi muốn chi
tao cũng xin Cụ Lớn cho mi. Đó còn khiết một chân Ðội Lệ Hậu Lộc Thanh
Hóa tao sẽ xin Cụ Lớn cho mi đi.
Cửu Tớm mừng hết lớn nhưng rồi hắn lại lo không hiểu Lụa có chịu hầu hạ chu đáo cậu Bẩy không? Cửu Tớm lại quay về chỗ cậu Bẩy để gặp
lại con.
Lụa lấy nước cho cậu Bẩy uống thì lúc ấy cậu Bẩy bắt đầu giở mòi 35. Cậu Bẩy đưa tay lên sờ soạng đôi nhủ hoa của Lụa. Lụa bẽn lẽn đỏ
mặt nhưng không cưỡng lại. Lụa nhớ đến mấy chú học