
nhưng lần nào vào thăm
cũng phải có người đi theo để canh chừng không cho cậu Chó điên lên làm
bậy.
Mỗi lần cậu Chó thấy Lụa vào lại có một người khác đi theo là
cậu Chó tru lên đuổi đứa đi theo, Lụa phải ngồi xuống an ủi vuốt ve cậu
Chó, giảng giải cho cậu Chó nghe là nàng đã có mang và đứa con trong
bụng Lụa chính là đứa con của cậu Chó, cậu Chó phải thương yêu nó. Cậu
Chó nghe lời giảng giải và an ủi của Lụa, cậu biết bổn phận làm cha nên
cậu không tru và cũng không đuổi người đi theo Lụa nữa.
Lụa ở riêng một nơi và có người hầu hạ, đúng là dâu của một vị Quan Đại Thần. Trong khi ấy Quan Huyện Hương Trà đã nhờ thầy Lý có con gái là nàng
Duyên lên ở hầu cậu Chó thay cho Lụa đang dưỡng thai.
Duyên ở lại trong
huyện để về tư dinh của cha mẹ chồng. Đêm ấy, bà Huyện còn phải ở lại hầu tài
bàn Cụ Bà mẹ chồng. Sau tài bàn đến tứ sắc trong gia đình nên đêm ấy bà Huyện về
không được. Quan Huyện thấy Duyên xinh đẹp, đôi mắt bồ câu đen nháy, đôi môi
mọng đỏ người thon thon. Quan Huyện tự cho rằng, trong đời ông chưa hề thấy một
người con gái nào xinh bằng Duyên.
Bữa ăn Quan Huyện gọi cho Duyên ngồi
ăn cùng bàn với ông. Ðám lính lệ hầu bàn trông thấy Duyên cũng lấm lét thì thầm
khen là đẹp. Duyên e lệ ngồi đối diện với Quan Huyện. Nàng không dám ăn vì lòng
nàng vẫn thấp thỏm lo sợ không hiểu rồi đây tương lai của nàng ra sao. Duyên
ngồi mớm trên ghế, nàng không dám gắp thức ăn. Quan Huyện thương hại nàng gắp
thức ăn cho nàng.
- Ăn đi chứ! Sao cô không ăn?
- Dạ... Bẩm Quan
Lớn con no rồi.
- Đã ăn chi đâu mà no?
- Dạ... Bẩm Quan Lớn con
no không đói...
Sự bẽn lẽn càng làm cho nàng Duyên đẹp hơn lên. Quan
Huyện nhìn Duyên cười:
- Ở nhà cô cũng ăn như thế này à?
- Dạ...
- Cô ăn như thế nầy thì làm sao có sức để làm việc được. Trên cụ tôi rất
đông người làm, cô vô hầu cậu Bẩy thì được yên thân sung sướng nhưng tánh em tui
hơi khó đôi chút, nếu cô chiều được nó thì tha hồ sung sướng vì cụ tôi thương nó
lắm!
Ăn xong Quan Huyện bảo Duyên:
- Hôm nay cô ngủ trong giường
kia. Tôi phải đi tuần với toán lệ. Cô cứ yên trí nằm ngủ, sáng mai nhà tôi về
rồi cô lên trên cụ tui.
Duyên đáp:
- Dợ...
Quan Huyện
sửa soạn đi tuần với bọn lệ. Nàng Duyên vẫn ngồi trên giường. Nàng nhìn chiếc
giường Hồng Kông lò so rún rẩy, nàng đâm lo. Duyên vừa đặt mình ngồi xuống
giường thì chiếc lò so dún lên dún xuống làm nàng hốt hoảng ngã chúi xuống,
Duyên chưa hề được nằm trên chiếc giường kỳ lạ này. Nệm giầy và êm, hễ đặt người
lên giường, ngồi trên giường là chiếc giường như đu đưa.
Nàng ngồi suy
nghĩ nhưng rồi nàng chẳng biết suy nghĩ gì nữa. Nàng nhớ lại gia đình, giờ phút
này nàng đã cho heo ăn xong rồi dắt trâu vào chuồng, tắm rửa cho các em nàng.
Giờ phút này là Duyên đang say lúa giả gạo nói chuyện với mấy cô bạn hàng xóm.
Vào những đêm trời rét mưa phùn. Duyên rang ít bắp bỏ vào chiếc rá ủ lại
để vừa giả gạo vừa bóc ăn cho đở buồn.
Hôm nay, Duyên ngồi trong tư thất
của Quan Huyện nàng càng nhớ nhà, nhớ cha, mẹ và lũ em nhỏ. Nàng nhớ từng mái
tranh, từng chỗ để chiếc cối giả gạo, nơi đặt chiếc cối xay...
Trong
làng Duyên là hoa khôi nhứt, nên biết bao nhiêu chàng trai dòm ngó nhưng luật lệ
trong làng rất khắc khe. Trai gái mà yêu nhau thầm lén làng bắt được là bị vạ.
Cha mẹ mang tiếng xấu, có nhiều người không còn dám ra việc làng nữa.
Trong tuổi dậy thì nhiều lúc Duyên cũng thấy lòng mơ ước một chàng trai
xinh đẹp nhưng giấc mơ lại tắt ngay vì sự lo ngại làng bắt vạ.
Trong đám
thanh niên trong làng có Hải, con trai ông Kiểm Từ. Hương Kiểm trong làng là tay
em của cha nàng. Hải học đỗ Sơ học Yếu Lược thì về làng làm ruộng. Trông Hải vạm
vở, đẹp trai nói năng duyên dáng, viết thư tình rất hay. Hải có tài đặt vè nên
mỗi khi trong làng có chuyện gì là có ngay bài vè cho con nít hát nghêu ngao. Đó
là bài vè của Hải. Hải mê say Duyên và Duyên cũng có cảm tình với Hải, cả hai
đều im lặng không dám ngỏ lời với nhau. Họ chỉ nhìn nhau mĩm cười thông cảm.
Nhưng rồi Duyên lên Huyện ra Kinh hầu cậu Bẩy. Ngày Duyên đi Hải không biết, vì
sau khi cha nàng được Quan Huyện nhờ tìm cho một thiếu nữ hầu cậu Bẩy thì cha
nàng đưa nàng lên ngay. Nàng không kịp cho Hải hay.
Ngồi ở đây Duyên nhớ
đến Hải. Sao bây giờ nàng thấy Hải đẹp trai như thế? Thật là duyên số, nàng
không ngờ đời nàng lại phải như thế này.
Duyên thấy mỏi mệt. Nàng cởi áo
dài ngoài ra bận chiếc áo cánh trắng nằm trên giường. Chiếc giường lò so Hồng
Kông dún dẩy như người đưa võng. Duyên thấy êm êm. Nàng lấy chiếc chăn chiên đắp
ngang người.
Duyên nằm im trên giường mà thao thức không làm sao ngũ
được.
Phần lạ nhà, phần lo nghĩ miên man, Duyên trở minh lại thấy chiếc
giường run rẩy đu đưa.
Trời đã khuya, tiếng chó sủa văng vẳng từ đằng xa
vọng lại, thỉnh thoảng tiếng tù và rúc của Tuần phiên đi canh đồng. Duyên nhớ
nhà, thương các em. Nàng thổn thức lệ ứa thấm gối.
Chiếc đèn dầu lụi
dần, trong phòng tối hẳn. Duyên còn thức nên tiếng động gì ở bên ngoài nàng đều
biết.
Quan Huyệ