XtGem Forum catalog
Cậu Chó

Cậu Chó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 10.00/10/466 lượt.

hừng hồi còn ở với chồng là cậu Chó, mỗi buổi tối vào lúc này nàng phải vào hầu cậu Chó rồi. Và khi Duyên vô hầu cậu Chó thì chẳng có gì hơn là chịu sự giày vò của cậu Chó con người chỉ biết có vợ suốt ngày. Mới về nhà một hôm mà Duyên đã thấy nhớ cái lệ thường. Làm như nàng đã quen với cái thói lạ kỳ đó. Duyên thấy người nàng nóng bừng, Duyên thấy người mỏi. Nàng vội xoay người uốn lưng kêu răn rắc.

Thấy Duyên uốn lưng, chị Cò Ty cười nói:

- Mợ Ấm có mang được mấy tháng rồi.

Duyên cười đáp.

- Sáu tháng rồi...

Chị Cò Ty cười nói:

- Mợ Ấm cũng mắn lắm đấy hỉ, mợ Ấm mới về nhà chồng độ nửa năm nay chứ chi nữa hỉ.

- Dạ!

Lúc đó, Hải đã vào trong nhà tằng hắng lên tiếng, nghe tiếng Hải. Duyên hỏi:

- Anh Hải về lúc mô đó, chú tui có ở nhà không?

Câu hỏi của Duyên làm cho Hải cuống. Chàng quên rằng, hồi nãy Mỹ gọi chàng sang cho chú nàng, Thầy Cai Tông Hương Thạnh gọi. Hải nói:

- Tui không biết...

Duyên cau ngạc nhiên:

- Sao biểu anh sang bên nhà tui chú tui nhờ việc chi đó. Anh chưa đi à.

Hải sực nhớ đến việc Mỹ nói dối là Thầy Cai gọi để biểu chàng đi trại Thít với Mỹ, Hải đành phải đáp:

- Tui sang bên nhà nhưng Thầy Cai lại đi sang ông Hào Thịnh. Duyên cau mặt suy nghĩ:

- Lạ hỉ, chú tui đi mô cà.

Duyên có vẻ nghi ngờ Hải đi với cô gái mô rồi nói đối sang thầy gọi, Duyên không ngờ là Mỹ. Nàng có vả ghen tức với Hải. Duyên muốn thăm dò chị Cò Ty và mạ Hải:

- Sao bác không coi đám mô trong làng giúp cho chị Cò?

Mạ Hải khẽ thở dài đáp.

- Thằng Hải không chịu đứa mô hết! Mấy nhà gọi cho đó là hắn không chịu. Nhiều lúc tui cũng thương lắm, 22 tuổi mà vợ con chưa có, anh nó lấy vợ từ 18 cà...

Duyên có vẻ thích thú quay nhìn Hải gọi:

- Anh Hải, sao anh chưa lấy vợ để dựng đỡ cho bác?

Hải nhìn Duyên cười nói:

- Chưa tìm thấy người tốt. Có người mô mà lấy...

Duyên cười nói:

- Làng ta thiếu chi người làm khỏe?

Hải nói:

- Người mô, cô Duyên chỉ thử coi, có người nhưng họ đã đi rồi, họ lấy chồng giàu, bao giờ thèm đến trai làng nghèo đâu cô Duyên.

Duyên biết hải trách khéo mình. Nàng khẽ thở dài không đáp. Hải rót nước uống rồi hỏi chị Cò Ty:

- Ngô đâu chị Cò Ty? Đưa cho cô Duyên ăn chớ!

Chị Cò Ty đáp:

- Rồi, cô Duyên ăn rồi, còn chỗ đó tôi để dành phần chú đó. Đem ra mà ăn chú Hải. Ngô nhăm mật ăn ngon lắm mà.

Hải lấy bát ngô đang nhào mật đặt giữa phản mời Duyên:

- Cô Duyên ăn ngô đi.

Bàn tay của Duyên đụng phải bàn tay của Hải, nàng liền bấm mạnh vào bàn tay Hải. Hải vội rụt tay về. Duyên đưa mắt nhìn Hải ngầm trách móc.

Duyên mỏi mệt xoay người cho đỡ mệt rồi nói:

- Bây chừ mấy giờ rồi không biết?

Mạ của Hải đáp:

- Có lẽ bây chừ quá canh một rồi!

Ở nhà quê chả có đồng hồ chi hết, chỉ trông trống cánh mà thôi, những hôm khác không có cô Duyên qua chơi mạ con Cò Ty làm vàng cũng gần đến hết canh hai mới đi ngủ.

Duyên đứng dậy chào:

- Thôi con về nghe bác, tui về chị Cò ơi.

Nhìn ra ngoài trời Duyên ái ngại:

- Trời tối quá...

Chị Cò Ty mau miệng:

- Chú Hải đưa cô Duyên về chút chú Hải...

Duyên cười nói:

- Ừ phải đó, anh Hải đưa tui về coi nào...

Hải nói:

- Để tui đốt đuốc soi đường cho cô về. Trời hôm nay vừa mưa, đường trơn lắm đó. Cô lại có mang nữa đi đường trơn không nên.

Duyên cười nói:

- Anh Hải có vợ có lẽ anh ấy lo cho vợ khéo lắm đó hỉ!

Hải lấy cây nứa khô đập rập rồi lấy lửa đốt rọi ánh sáng dẫn đường cho Duyên ra cổng. Ra đến cổng, Duyên khẽ nói với Hải:

- Thôi tắt đóm đi, mình đi tối cũng được mà.

Hải cười đáp:

- Trời tối quá hà! Không thấy đường đi mần răng được...

- Tối chi mà tối, tui dựa vào anh tui đi cũng được.

Hải chưa kịp trả lời thì Duyên đã nắm chặt lấy cánh tay Hải, nàng như đu cả người theo Hải. Đôi nhủ hoa của Duyên như dán vào lưng Hải làm Hải thấy nóng ran cả người.

- Buổi trưa hôm nay, Hải đã được Duyên cho tất cả nên bây giờ khi thấy Duyên lẳng lơ đu người theo mình chàng cũng thấy bạo dạn hơn. Hải đỡ lấy Duyên, bàn tay chàng kéo Duyên lại phía mình. Duyên ngước nhìn Hải. Tuy trong đêm tối nàng không nhìn thấy gì, Duyên vẫn cố giương đôi mắt lên sát mặt với Hải như chờ đón chiếc hôn nồng cháy mà cuộc đời đã dạy cho Duyên. Chiếc hôn rất khiêu gợi, làm người nàng có thể nóng rang chờ đợi. Hải vụng về không biết hôn, chàng chỉ biết kèo Duyên sát bên mình, và khi ấy Hải cứng đờ người. Duyên rùng mình vì sức ép của Hải làm nàng gay gắt. Hai người đứng dừng không bước thêm bước nào nửa.

Trời tối thui. Hải bước lần bước đi, Duyên khẽ nói với Hải:

- Đêm nay em chờ anh nghen.

Hải hỏi:

- Chờ ở mô?

- Bên nhà em đó!

- Làm răng mà vô được...

- Em để cổng cho anh vô.

Hải lắc đầu đáp:

- Mấy con chó bên Thầy Cai dữ quá mà...

- Hay em ra đón anh?

- Biết lúc mô mà cô đón...

- Khi mô anh tới thì lấy gạch nếm vô cửa thì em biết anh tới, em ra mở ngỏ đón anh vô.

- Anh sợ lắm.

- Sợ chi, con trai chi nhát rứa.

- Hay em sang bên nhà anh.

- Sang răng được...?

Hải nói sang chuyện khác:

- Hôm mô cô về Huế?

- Vài ngày nữa...

- Thế thì còn nhiều ngày giờ...

- Ngày gi