
chửi:
- Tao nuôi mày là để mày chiều chuộng con tao chớ không phải
nuôi mày đánh con tao, làm cho con tao khổ sở, khóc lóc. Mày nhớ rằng,
dù cậu ấy có tật nguyền cho nên tao mới phải nuôi mày hầu hạ. Bằng không thì đời kiếp nào mày vào được nhà này, con khốn nạn kia.
Một lần nữa nếu Bà Lớn nghe tiếng cậu Chó tru lên, thì người đẹp tan xương nát thịt.
Cậu Chó lại có tánh rất chó má, là tuy không nói được, cũng
không đứng được, chỉ bò và nằm nhưng hễ cho cậu Chó ăn là phải bồng cậu
Chó đặt trong lòng người đẹp để người đẹp đúc cơm đưa vào miệng cậu Chó. Miệng ăn mà tay cậu Chó thì lần mò, sờ soạng đủ nơi. Có nhiều cô thấy
cậu Chó sờ vào những nơi không phải chỗ sờ vì nơi cấm địa ấy, người con
gái chỉ dành riêng cho một người mà cô yêu thôi. Thế mà cậu Chó cũng sờ
soạng như thường. Người con gái lẽ dĩ nhiên trông thấy cậu Chó gớm ghiếc như thế làm sao mà chịu, hất tay cậu ra một lần cậu còn cười để rồi cậu thích thú sờ soạng lại. Hễ lần thứ ba hay lần thứ tư mà hất tay cậu ra
nữa cậu biết con bé này không chịu cho cậu sờ bậy là cậu rẫy lên đành
đạch cậu đánh, cậu khóc tru lên như chó sói tru để báo cho từ mẫu của
cậu biết là cậu đang bị người đẹp hành hạ, không cho cậu thỏa mãn tánh
tò mò, tánh 35 của ông cha cậu để lại dù cậu mặt thú nhưng lòng người
cầm thú.
Nhiều cô gái không chịu được tánh tò mò kỳ lạ, ghê tởm của cậu
Chó đã phải trốn bỏ đi. Nhưng dưới thời Vua Quan phong kiến, đi ở cho
nhà quan có phải chốc chốc bỏ trốn không chịu làm việc như ngày nay
đâu...
Cụ Thượng Bà nghĩ rằng, những nghiệp chướng, những ai oán trong
mấy đời làm quan của nhà chồng nay đã dồn vô cậu Chó, một quái thai,
sanh ra trong gia đình Cụ Thượng để gánh hết mọi tội lỗi dồn dập của Cụ
Thượng nên Cụ Thượng Bà rất thương cậu Chó. Tuy nhốt riêng cậu Chó một
căn phòng, Cụ Bà cho người hầu hạ cậu Chó rất chu đáo.
Kẻ hầu hạ cậu Chó đều là đàn bà, con gái. Hồi nhỏ, cậu Chó được
một người vú sữa nuôi. Khi lớn lên, từ tám tuổi, cậu Chó được những cô
gái xinh đẹp chăm sóc, cho ăn, cho uống, dỗ dành khi cậu Chó rỗi khi...
Nhiều cô gái vô ở trong nhà Cụ Thượng được vài ngày, không chịu
được cái lối nũng nịu, sờ soạng của cậu Chó đã phải lén bỏ đi... Mỗi
lần, có cô gái hầu cậu Chó bỏ đi, Cụ Bà thường nổi tam bành, chửi rủa ầm ĩ. Cha mẹ cô gái đó phải lên tận trại lạy lục, van xin trả lại tiền
mượn để xin Cụ Thượng tha tội cho họ.
Mỗi lần như rứa, Cụ Thượng Bà thường dằn mặt cha mẹ cô gái ở nuôi cậu Chó:
- Tụi mi có mồm thì cắp, có nắp thì đậy đó hỉ! Tao mà nghe tiếng tăm lộn xộn về cậu Bẩy thì tụi mi chết. Tao bỏ tù cả họ tụi bây hỉ!
Vì có lời hăm dọa của Cụ thượng Bà nên vụ Cụ Thượng Bà sanh quái thai, nhốt riêng trong một căn phòng, không bị lộ ra ngoài cho thiên hạ biết chê cười.
Cậu Chó mỗi ngày một lớn, tánh tình cũng thay đổi. Cái chuyện
Trời sanh ra, cứ đến tuổi trưởng thành súc vật còn biết, huống con người như cậu Chó. Bởi vậy từ năm mười lăm tuổi, cậu Chó đã làm cho nhiều cô
gái thất kinh, hoảng hốt bỏ chạy... Mỗi lần như rứa, cậu Chó tru lên như chó sói tru trong rừng hoang...
Nghe tiếng cậu Chó tru, Cụ Bà biết, lại có chuyện trái ý cậu
rồi. Cụ Bà mắng chửi mấy người hầu cậu Chó. Dù bị chửi oan, các cô gái
hầu cậu Chó đành im lặng chịu đựng, không dám nói ra chuyện quỷ quái của cậu Chó. Mãi về sau Cụ Bà mới biết, sự trưởng thành của cậu Chó. Cụ Bà
suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó! Cụ Bà bàn với Cụ Ông:
- Có lẽ phải hỏi vợ và cưới cho thằng Bẩy, chứ như ri không được mà! Chả đứa mô dám ở hầu thằng Bẩy...
Cụ Thượng ông cau mặt đáp:
- Lấy răng được, đứa mô dám lấy thằng Bẩy!
Cụ Bà gay gắt:
- Răng không lấy được! Ðứa mô lớn lên chả có vợ, huống chi thằng Bẩy lại là con quan. Được rồi, ông để đó, tui lo chuyện ni cho ông
coi...
Cụ Thượng Bà nghĩ đến con gái của Cửu Tớm, gã lính lệ hầu trong
dinh của Cụ Thượng. Cụ Bà nghĩ, Cửu Tớm bằng lòng gã con cho cậu Chó thì cho hắn đi Đội Lệ.
Là Thượng Thư Bộ Lại, một chức vị đứng đầu triều đình ngày xưa,
coi như là Thủ Tướng Chánh Phủ ngày nay, một chức Đội Lệ của Cửu Tớm đối với cụ dễ như trở bàn tay muốn đi lúc nào được lúc đó. Cửu Tớm cố lấy
lòng Cụ Bà và Cụ Ông vốn nòi sợ vợ, một tiếng của Cụ Bà nói vô bằng ngàn lời nói của kẻ khắc. Cụ Ông phải chấp hành nghiêm chỉnh lệnh của Cụ Bà.
Cửu Tớm biết Cụ Bà rất quý rất thương cậu Chó. Cụ Bà chiều
chuộng cậu Chó, cậu Chó muốn gì Cụ Bà cũng chiều, Cụ Bà đòi Cụ Lớn mua
gái đẹp về hầu hạ cậu Chó cho cậu hả hê, sung sớng Cụ Bà nói Cụ Lớn:
- Trong mười mấy đứa con, có thằng Bẩy là khổ nhứt. Nó bị tật
nguyền vì nó gánh tất cả những gì khổ sở cho nhà ni, lẽ nào lại hất hủi
nó. Bây giờ còn tui, tui nhứt định chiều nó. Nó muốn gì cũng được. Ông
phải nghe tui mới được. Con mô chả là con...
Cứ nói chuyện đến cậu Chó là Cụ Bà than vắn, thở dài khóc lóc
oán trách thành ra Cụ Lớn muốn khỏi phải nghe giọng nói chua chát của Cụ Bà, Cụ Lớn phải chiều theo Cụ Bà.
Cửu Tớm biết Cụ Bà thương cậu Chó lắm, nên Cửu Tớm cũng làm bộ
thiết tha kính trọng cậu Chó. Hắn ức vì hắn không phải là đ