
g hôn qua rất nhiều phụ nữ. Hắn chỉ cảm thấy chưa bao giờ tuyệt như lúc này. Môi cô là ấm áp nhất. Môi cô là mềm mại nhất. Trên môi cô thậm chí còn có mùi thơm nhàn nhạt.
“Đầu gỗ!” Hàn Lăng Sa mím môi cười.
Cố Trạch Vũ đè vai cô lại, từ từ cúi đầu cho đến khi khoảng cách hai người chỉ còn lại là một trang giấy, “Có thể không?”
Hô hấp nóng bỏng của hắn phà vào môi cô, có chút ngứa, chút ấm áp: “Đầu gỗ!”
Lời cô vừa dứt, môi hắn lập tức đè lên. Hắn hôn cực kì cẩn thận, chỉ như chuồn chuồn lướt trên môi cô. Khi Hàn Lăng Sa không thể chịu nổi hô hấp gần gũi như vậy, khó thở hé miệng nuốt không khí, lưỡi của Cố Trạch Vũ lập tức trơn tuột đi vào.
Mới đầu cô không chịu được kiểu hôn như thế. Hôn, cả lưng cũng cứng lên. Cố Trạch Vũ kiên nhẫn lấy tay chậm rãi di động trên lưng cô, khiến cơ thể cô dần mềm mại , cuối cùng tê liệt nằm trong ngực hắn. Đến thời khắc này, hắn mới dám luồn lấy chiếc lưỡi thơm tho, tinh tế của cô. Lưỡi cô thơm ngọt khiến miệng hắn yêu thích, thân thể mềm mại trong ngực tỏa ra mùi hương thơm ngát. Hắn luyến tiếc buông ra.
Vừa hôn xong, hai người đều thở hồng hộc. Cố Trạch Vũ vẫn như đang còn nghiện, vuốt ve môi cô.
“Ngứa chết...” Hàn Lăng Sa đỏ mặt đẩy hắn.
“Ngứa chỗ nào? Hả?” Cố Trạch Vũ cố ý đùa cô. Nhìn mặt cô càng ngày càng hồng, khóe miệng cong lên càng lớn.
“Em đói rồi…” náo loạn một hồi, cho đến giờ vẫn chưa ăn cơm, bụng cô bắt đầu kháng nghị. Hàn Lăng Sa từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, mặc dù tìm được “tiểu ca ca” của mười sáu năm trước, hai người vừa xác lập quan hệ, nhưng bản tính làm nũng không cất giữ thể hiện ra ngoài.
“Đồ ăn mua bên ngoài nên lạnh, hay gọi thứ khác được không?” Cố Trạch Vũ cầm điện thoại định quay số lại bị Hàn Lăng Sa đè tay xuống.
“Coi như em đang giảm cân. Em đi ngủ trước vậy…” Hàn Lăng Sa ngáp, bước thấp bước cao đi về phía phòng ngủ, “Ngày mai không cần huấn luyện em, mệt quá…”
Cố Trạch Vũ đứng đó, nghe được câu này mới nhớ tới hôm qua đã huấn luyện cô, trong lòng hối hận muốn chết. Lần này thực sự là báo ứng rồi, còn là tự mình đau lòng.
Ngày hôm sau, Cố Trạch Vũ chờ Hàn Lăng Sa ngủ đủ mới lái xe đưa cô đến trường. Huấn luyện viên đang nói kiến thức cơ bản về bắn súng, thấy Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa đi tới cười nói với sinh viên: “Mọi người có muốn đoàn trưởng nói không? Đoàn trưởng của chúng ta là tay thiện xạ, thời tiết dù có sương mù thì thành tích vẫn rất tốt.”
“Cố đoàn trưởng! Cố đoàn trưởng! Nói cho chúng em một chút thôi!” một sinh viên hắng giọng nói, những sinh viên khác cũng ồn ào theo. Nhiệt tình khó chối, Cố Trạch Vũ đến trước mặt hai tiểu đoàn hai mươi sáu người trước mặt giảng giải bắn súng.
“Bảo đảm đấu súng và mép trên của lỗ hổng cùng nằm trên một mặt phẳng, còn phải bảo đảm đầu súng ở lỗ hổng trung tâm. Thời điểm bắn súng, không cần cố ý nhắm vào hồng tâm, chỉ cần nhắm vào một phần ba của bia là được… Chĩa súng xuống phía dưới, dùng sức kéo chặt vào bên trong. Tay trái nắm chặt băng đạn, giữ khẩu súng bên trong thật chặt cố định với thân thể ở một chỗ…”
Hàn Lăng Sa đứng ở bên cạnh, nhìn Cố Trạch Vũ bên phải đang cẩn thận giảng giải, lần đầu tiên có ấn tượng tốt với vũ khí nóng loại này.
Cố Trạch Vũ làm mẫu năm khẩu súng, cả năm đều trúng tâm. Trong tiếng vỗ tay và reo hò đi về bên cạnh Hàn Lăng Sa.
“Các em bao giờ ra bãi bắn bia?” sân huấn luyện của trường học dĩ nhiên kém hơn bãi bắn bia của bộ đội chính quy. Vì đảm bảo sinh viên bắn súng an toàn, đồng thời để sinh viên được trải nghiệm thực tế, trường học đã thương lượng với quân đội để sinh viên đi theo nhóm về quân khu bắn súng.
“Báo cáo, sau buổi trưa, ba giờ rưỡi1”
Sinh viên bên dưới vừa nghe thấy rất vui mừng la hét inh ỏi. Huấn luyện viên vội vàng hét im lặng. Hàn Lăng Sa đứng bên cạnh, vẻ mặt không tình nguyện.
“Em không đi!” Cố Trạch Vũ nhìn cô, cô ngay lập tức nói ra suy nghĩ của mình.’
Cố Trạch Vũ biết cô và cha cô có ân oán. Lẩn trốn cũng không phải là cách lâu dài. Đối với phụ nữ, quan hệ huyết mạch không thể nào cắt đứt.
“Em…” đội trưởng trẻ tuổi biết sinh viên này có bối cảnh không đơn giản, cấp trên cũng xác nhận có chỉ thị qua. Hơn nữa, Cố Trạch Vũ cũng có quan hệ không đơn giản với cô, nếu trắng trợn làm trái mệnh lệnh, thật sự là…xử lí không tốt…
“Không có chuyện gì. Lúc đến đó anh đưa em đi, chỉ cần nhìn thấy ông ấy, anh sẽ giấu em, có được không?” Cố Trạch Vũ coi như không có người bên cạnh, dịu dàng cưng chiều.
“Không!”
“Sa Sa, nghe lời đi!”
“Em không muốn nhìn thấy ông ấy! Đời này cũng không muốn nhìn thấy ông ấy! Em ghét ông ấy!” Hàn Lăng Sa cau mày bỏ đi, Cố Trạch Vũ mau đuổi theo cô, “Ông ấy là ba em…”
“Ông ấy không phải! Khi ông ấy quyết định cho người đàn bà kia vào nhà, không quan tâm mẹ em sống hay chết, bây giờ cũng không cần em. Tiểu ca ca, em…không có..có……cha……cha!” Hàn Lăng Sa nhìn Cố Trạch Vũ, nói ra từng câu từng chữ.
Cố Trạch Vũ rất muốn ôm cô vào lòng, muốn vỗ lưng cô, muốn vuốt tóc cô nhẹ nhàng an ủi. Một cô gái bé nhỏ yếu đuối, từ nhỏ là tiểu công chúa được người khác nâng đỡ trong lòng bàn tay, tại sao có thể gánh chịu