
kiểu xui gì chứ? Là số xui gì chứ?
“Woa… sao lại là anh?”
Câu hỏi bi phẫn tương tự cũng phun ra từ miệng Giang Dục Phương, cô
khóc không ra nước mắt. Hu hu… Tại sao lại cho cô gặp phải cái tên sợ
chó “không xài được” này nữa chứ?
Lẽ nào ông trời không thể ban cho cô một anh hùng đánh chó sao? Đây là kiểu xui gì chứ? Số xui gì chứ?
“Sao cô lại đi chọc con chó hoang đó nữa chứ?” Vừa chạy vừa gào lên,
Trình Khải thực sự không thể tin được có người lại ngốc đến nỗi đi chọc
một con chó hoang hung ác lần nữa.
“Làm sao tôi biết được chứ?
Là con chó đó ghi thù chứ bộ! Tôi vừa mới từ bên cạnh công viên đi ngang qua, từ xa nó nhìn thấy đã rượt theo liền, trừ việc bỏ chạy ra thì tôi
con biết làm gì nữa?” Giang Dục Phương tràn đầy uất ức mà tố khổ, chỉ
còn nước chưa đeo một tấm bảng ghi “tôi vô tội” trước ngực mà thôi.
“Chúng ra có cần có duyên đến thế không?” Hỏi một cách hết sức ai oán,
nhưng khi thấy thể lực của cô sắp không chịu nổi nữa mà chạy chậm lại
thì Trình Khải vẫn vươn tay kéo lấy cánh tay cô mà ra sức chạy như điên.
“Tôi cũng đâu muốn chứ…” Lắc đầu kêu gào, cô cũng đâu muốn thế này!
“Gâu gâu gâu…”
Trong tiếng gào khóc, tiếng cho sủa hung hăng khiến người ta kinh hồn
bạt vía cũng không ngừng theo sát ở phía sau làm cho Trình Khải căng cả
dây thần kinh. Hắn kéo lấy cô, dùng hết tất cả sức lực mà chạy trốn, rất sợ chậm một chút thì sẽ tặng không cho con chó kia một cái “chân giò
hun khói Kim Hoa”.
Chạy chạy, trốn trốn, cũng không biết chạy
đã bao lâu, ngay lúc Giang Dục Phương sắp hết hơi mà muốn đầu hàng cho
xong thì Trình Khải lại kéo lấy cô chuyển hướng chạy vào một chỗ trống
có không ít người đang từ từ chạy bộ.
Mà con chó đen kia vừa
thấy có nhiều người thì bản tính tránh nơi hung hiểm trời sinh của động
vật cũng khiến nó tự động bỏ qua cho việc truy đuổi, sủa dữ một tràng
rồi kiêu ngạo bỏ đi. (chảnh ớn hông!)
“Chỉ là một con chó lang
thang mà cũng dám kiêu ngạo với tinh anh của vạn vật như thế?” Bị một
con súc vật coi thường, Trình Khải tức đến nỗi giậm chân, có điều cũng
không dám đuổi theo đòi lại công lí. (nó tha cho là may rồi…)
“Bởi… bởi vì tinh anh của vạn vật bị nó rượt… rượt đến nỗi sợ tè cả ra
quần… nên đương nhiên nó có thể kiêu… kiêu ngạo…” Đồng thời với việc thở phì phò, Giang Dục Phương còn không quên chế nhạo. Khuôn mặt trắng nõn
xinh xắn cũng vì vừa rồi chạy trốn mà trở nên có vẻ hồng hào khỏe mạnh,
xinh đẹp căng mịn đến nỗi dường như có thể búng ra sữa.
Nghe vậy, Trình Khải liếc xéo cô một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên…
Bịch!
Tiếng đập vang dội cùng với một trận đau nhức đánh úp vào lưng. Còn
chưa kịp quay đầu nhìn xem rốt cuộc kẻ nào ăn phải mật gấu mà đánh lén
sau lưng hắn thì tiếng cười ha hả vui vẻ đã vang lên bên tai…
“Ha ha ha… đây không phải anh Trình sao?” Giọng nói như tiếng chuông lớn vang lên chào hỏi. Một người trung niên chừng năm sáu mươi tuổi mặc đồ
thể thao từ phía sau xuất hiện.
“Chủ tịch Trương!” Nhận ra
người vừa đến, Trình Khải cười khổ mà gật đầu chào hỏi, làm sao cũng
không ngờ được sẽ gặp phải ông chủ của một công ty mà hắn từng có quan
hệ trước đây ngay tại chỗ này.
“Đã lâu không gặp, cậu cũng đến
chạy bộ để rèn luyện thân thể sao?” Thấy sắc mặt hắn rất hồng hào, trên
mặt còn có mồ hôi, trong lòng chủ tịch Trương rất tán thưởng anh bạn trẻ tuổi này nên lập tức nhiệt tình mà cười hỏi.
“Đúng, đúng vậy!” Không ngừng cười gượng, Trình Khải không có mặt mũi nào đi nói thật ra mình bị chó rượt đến đây.
Mặc đồ tây đi chạy bộ? Đúng là nói dối mà không nghĩ ngợi, đàn ông thật thích sĩ diện!
Giang Dục Phương còn đứng một bên thở dốc, nghe vậy thì nhịn không được mà cười sằng sặc, lập tức rước lấy một cái liếc xéo cảnh cáo của Trình
Khải.
“Thật tốt quá!” Không phát hiện sự khác thường giữa hai
người, chủ tịch Trương hết sức phấn khởi nên lại đập mạnh vào lưng hắn
vài cái, hớn hở nói: “Hiếm khi gặp được nhau, không bằng chúng ta cùng
nhau chạy đi, chạy xong tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Anh bạn trẻ này là một nhân tài, có cơ hội thì phải làm thân, chỉ có lợi chứ không có hại.
“Không cần đâu, tôi vừa chạy xong!” Vừa rồi bị chó rượt nên “bị ép vận
động” xong, không dễ gì mới được thở một hơi, bây giờ Trình Khải nghe
thấy chữ chạy liền biến sắc, vội vàng xua tay từ chối gấp.
“Vậy sao chứ…” Trên mặt hiện vẻ hơi thất vọng, sau đó chủ tịch Trương lại
phấn chấn tinh thần, lịch sự hỏi: “Đúng rồi! Nghe nói tập đoàn của cậu
có ý tuyển trợ lí, tôi có đứa con gái mới du học về, mặc dù có thể sắp
xếp cho nó vào công ty nhà mình nhưng tôi lại hi vọng nó ở bên ngoài lấy kinh nghiệm trước đã. Nếu như có cơ hội, không biết có thể đến chỗ cậu
học tập một chút không…” Nếu có thể nhân đó mà tạo ra “tia lửa điện”,
vậy thì không gì tốt hơn.
Không phải chứ! Sao chuyện tập đoàn bọn họ muốn tuyển trợ lí lại lan truyền nhanh như vậy?
Rốt cuộc là ai tung tin này ra chứ?
Thầm ngờ vực, mặt Trình Khải lặng lẽ chuyển sang xanh. Thứ nhất, hắn
không thích cách nhờ vào ân tình mà đi cửa sau thế