
á đáng thêm một chút nữa!”
Hừ, rất đau đó!
“Muốn quá đáng
chút nữa sao, được!” Cười quyến rũ, nếu người ta đã yêu cầu, Tôn Mạn Mạn nào có khách khí, một bàn tay khác lại vỗ tới.
“Hu hu… cậu lại đánh nữa à? Mình phải gọi cho “Quái già” nhà mình…” Giận đến nỗi cô oán hận mà uy hiếp.
“Cậu dám, mình đánh chết cậu trước!” Đôi mắt đẹp nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, hung hăng mà muốn tặng thêm vài cái nữa.
“Tôn Mạn Mạn, phần tử bạo lực này, mình liều mạng với cậu!” Không chịu yếu thế, cô cũng ra tay phản kích.
“Đánh không tới, tay của cậu ngắn…” Cười chế giễu.
“Hừ! Đừng tưởng là tay của cậu dài hơn mà đắc ý, xem lợi hại của mình đây…” Tích cực phản công.
“Ha ha ha… đến đây…”
Thoáng chốc, liền thấy trong một góc của quán cà phê có hai người bạn
tốt đang hi hi ha ha mà đùa giỡn thành một đống. Về chuyện ứng cử chức
nữ trợ lí vừa rồi nhắc đến sớm đã bị quăng ra sau đầu, quên một cách
sạch sẽ.
[1'> Bản thân Trư Bát Giới là người, thế nhưng lại mang một cái mặt lợn, khi soi gương hắn chỉ nhìn thấy mặt hắn như thế, thấy
thế nào cũng không giống người. Cho nên mới có câu nói đó.
Nghĩa bóng: Khi người ta dàn xếp hòa giải mâu thuẫn cho hai bên nhưng
phương thức không thỏa đáng, trước sau đều không được lòng ai hết.
[2'> Thế hệ thứ hai: chỉ đời tiếp theo, ý nói là thằng con trai
“Đây là cái gì?” Nhìn xấp lí lịch thật dày trên bàn, Trình Khải trợn tròn mắt, vội vàng hỏi mấy tên bạn đồng nghiệp.
“Lí lịch của con gái mấy ông chủ trong giới thương mại.” Trong đại bản
doanh của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, bốn chàng trai trẻ không hẹn mà
cùng nở một nụ cười bí hiểm, trăm miệng một lời đáp.
Đúng vậy!
Nơi này chính là phòng làm việc của “Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải” rất có
tiếng tăm trong giới thương nghiệp mấy năm gần đây, điều bất đồng chính
là nơi này không có không khí làm việc lạnh lẽo như những công ty bình
thường khác mà ngược lại trang trí rất thoải mái và ấm áp như ở nhà. Trừ tủ lạnh, TV và các thiết bị khác, các dụng cụ trong nhà bếp cũng không
thiếu gì, thậm chí còn có một phòng lớn có đầy đủ gối mền để cho người
làm việc mệt mỏi có thể vào nằm nghỉ bất cứ lúc nào.
Nghiêm túc mà nói, Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải – bao gồm cả người sáng lập kiêm lãnh đạo Trình Khải thì cũng chỉ có năm người mà thôi, nhưng năm người này
lại rất biết cách đầu tư, quản lý. Dùng tư liệu thu thập được cùng ánh
mắt độc đáo mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chuyên môn tìm các công ty
hạng vừa và nhỏ, có vốn dưới 30 triệu nhưng có tương lai mà đầu tư.
Nói ra thì cũng thật lạ, không biết là ánh mắt của bọn họ quá tốt hay
là thần tài quá thiên vị bọn họ mà chỉ cần là công ty mà Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải ra tay đầu tư, bất kể tình hình lúc đó là tốt hay xấu nhưng
không quá nửa năm thì sẽ xông lên cứ như búng lò xo, cổ phiếu tăng mạnh, trở thành một con gà mái biết đẻ trứng vàng nổi tiếng.
Mà thừa dịp giá tăng nhanh, Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải sẽ thấy tốt là thu lưới,
bán hết tất cả cổ phiếu đang nắm giữ, kiếm lấy một số tiền lớn rồi lại
đi đầu tư vào mục tiêu mới.
Cũng vì đôi mắt tiên tri của bọn họ dự đoán được “tương lai” sớm hơn người ngoài mà luôn ra tay hay thu lại sớm hơn một bước. Vì thế, việc đầu tư của những năm gần đây không những kiếm lợi rất nhiều mà danh tiếng của bọn họ cũng dần dần được truyền
tụng trong giới này.
Có điều bốn người còn lại trong hội rất
rõ, cho đến nay, mỗi lần tập đoàn ra tay đều trúng, thu hoạch được lợi
nhuận thật lớn, trừ nguyên nhân là bọn họ phân công hợp tác, cẩn thận
phân tích xu thế của thế giới cùng tình hình của mỗi công ty thì nhân
vật trung tâm – kẻ lắng nghe ý kiến của mọi người, chân chính quyết định hướng đầu tư khiến tập đoàn kiếm được rất nhiều tiền chính là người mà
trong mắt của bọn họ không biết là bị thần xui xẻo ám hay là thần tài
phù hộ – thủ lĩnh Trình Khải.
“Mình cần lí lịch con gái các ông chủ lớn để làm cái gì?” Kinh hãi mà nhìn nụ cười quỷ quái bên môi của
bốn người kia, tự nhiên Trình Khải thấy rùng mình, hét lên mà chất vấn.
“Không phải trong phòng làm việc của chúng ta còn thiếu một nữ trợ lí
sao?” Khâu Thiệu Thần – người mang kính mắt không vành, ngoại hình có vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng luôn làm cho người ta liên tưởng đến hồ li – nở
nụ cười gian xảo.
Hả! Người này cười thật nham hiểm.
Trình Khải thấy mà sợ, còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khác đã vang lên…
“Đúng lúc, chuyện chúng ta cần tuyển một nữ trợ lí truyền ra ngoài, bị
một số ông chủ khác biết được.” Lâm Viên Quân – người có vẻ mặt nho nhã
ôn hòa, cả người phát ra hơi thở như gió xuân – cười rất vô hại mà tiếp
lời. Chỉ có người thực sự hiểu rõ anh ta mới biết được bốn từ “mặt người dạ thú” là vì ai mà sáng tạo ra. (ặc, có hơi quá không?)
Gì chứ, tên cầm thú này cười như vậy làm hắn cũng muốn buồn nôn.
Thật không may, Trình Khải là một trong số ít người nhìn thấu tim của anh ta, lập tức cả người đều nổi da gà.
“Cho nên lí lịch của con gái các ông chủ cứ bay tới như tuyết rơi.”
Vương Nghị Đình – người có vẻ mặt sáng như ánh dương, thân hình rất