
lý hiện
giờ chứ?
Mà nếu không phải mấy ngày nay tạp chí lại đăng ảnh chụp Thường Phong Dịch và cô gái mạnh mẽ Hoàng Uyển Dung thân mật thì có lẽ cô sẽ vẫn tiếp tục làm con rùa rụt đầu, không dám đối mặt với sự thật………
Cô biết cô không có tư cách chất vấn anh muốn ở cùng người khác, nhưng vì
quan hệ thân mật giữa hai người từ trước, cô vẫn không không nhịn được
cảm thấy mình cũng có thể hỏi anh một chút, nói rõ mọi chuyện cho cô
phải không? Có lẽ cũng nên đến lúc để mình hết hi vọng rồi.
Nhưng cô lại không ngờ kể cả ở trong công ty, cô cũng bị ngăn ngoài cửa, không thể gặp anh.
An Lệ Đề ngồi ở phòng chờ thật lâu, cuối cùng Thường Phong Dịch cũng ra khỏi phòng làm việc.
Thường Phong Dịch cầm một bản tài liệu đưa cho trợ lý, sau đó nói vài chuyện
phải làm, rất nhanh đã thấy An Lệ Đề ngồi trên ghế ở phòng chờ, trong
mắt anh thoáng qua một tia khó hiểu, bình tĩnh nói lời không cảm xúc,
“Tìm anh?”
Vội vàng gật đầu, An Lệ Đề hơi hồi hộp. “Em có chuyện muốn hỏi anh, có rảnh không?”
“Vào rồi nói.” Bỏ lại một câu, anh xoay người tiến vào phòng làm việc.
An Lệ Đề vội bước theo, đóng cửa quay lại thì thấy Thường Phong Dịch đã ngồi trước bàn làm việc nhìn cô.
Cô hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, đôi môi giật giật không nói nên lời.
“Em có chuyện gì?” Giọng điệu anh cứng nhắc giống như không có hứng thú với những lời cô sắp nói.
“Phong Dịch……” Rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô đột nhiên khiếp đảm.
“Em muốn nói gì cứ nói thẳng, anh rất vội.” Thấy cô muốn nói lại thôi, Thường Phong Dịch bất giác cau mày.
Nghe được giọng nói anh không bình tĩnh, lòng cô bỗng dưng rối rắm, cô miễn
cưỡng cười, nói lời không trơn tru, “Lâu rồi anh không về nhà.”
“Nhà?” Thường Phong Dịch bỗng dưng lộ ra ánh mắt giễu cợt. “Em không nói nhầm
chứ? Ngôi nhà ở núi Dương Minh thật ra là nhà em, không phải nhà anh!”
“Nhưng….. anh đã ở hơn nửa năm rồi.” Cô không nên biểu đạt ý ý nghĩ trong mình
thế nào nhưng thật ra vô cùng hi vọng anh có thể tiếp tục coi nhà cô như nhà anh mà ở lại.
“Vậy thì sao? Đối với tôi mà nói nơi đó chẳng qua là chỗ nghỉ chân tạm thời thôi.” Giọng nói anh rất lạnh nhạt.
Sắc mặt buồn bã, An Lệ Đề lẩm bẩm nói: “Em còn tưởng…….”
“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Cắt đứt lời cô, Thường Phong Dịch chất vấn: “Không thể nói rõ à?”
Anh không nhịn được khiến trong lòng dâng lên cảm xúc rối rắm, đau đớn và
chua xót, An Lệ Đề nói nhỏ: “Em đã cố gắng gần hai tháng nhưng không gặp được anh, em…….. em không biết bây giờ chúng ta như vậy vẫn tính là
người yêu không? Hơn nữa gần đây tạp chí có viết…… em không biết làm thế nào……” Qua nhiều ngày, cuối cùng cô cũng quyết định lấy dũng khí đối
mặt với thực tế, không muốn chạy trốn nữa.
“Em nghĩ như thế nào cũng không phải chuyện của tôi!” Anh nhìn cô một cái, không quá khách khí đáp lại.
Cô ngớ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười khổ. “Như vậy bọn họ nói
đều là thật, anh đã tìm được đối tượng thật lòng rồi hả?”
Thường Phong Dịch nhăn mày không trả lời giống như bị chuyện nào đó quấy nhiễu, ánh mắt phức tạ.
An Lệ Đề đưa mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông cô yêu sâu đậm, nhỉ giọng
lẩm bẩm hỏi: “Vậy rốt cuộc em là gì? Thậm chí em không biết tại sao ban
đầu phải nói điều kiện em trở thành bạn gái anh, đi cùng anh?”
Ánh mắt Thường Phong Dịch chợt loé, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, trên mặt
thoáng qua vẻ dứt khoát. Anh hừ lạnh liếc nhìn cô. “Em thật muốn biết lý do tôi muốn em làm bạn gái tôi?”
Ánh mắt anh làm cô không lạnh mà run, một cảm giác hốt hoảng khác thường
bỗng dâng lên, trong tiềm thức, hình như cô đã có cảm giác anh sắp nói
đáp án khiến cô không chịu nổ, cô hé miệng muốn chặn lời anh, nhưng cơ
thể lại tự gật đầu.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, lạnh lùng nói. “Còn nhớ rõ năm ấy, ở khách
sạn, lần cuối cùng chúng ta nói chuyện thì em đã những lời đó với anh
không?”
“Anh……” Cô nghi ngờ nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của anh. “Ý anh là………”
“Thật ra lúc trước thì em không sai, tôi nói điều kiện muốn em làm bạn gái
tôi, nguyên nhân thật sự là vì những lời em nói với tôi năm đó.” Anh nói thẳng.
Nghe hiểu hàm nghĩa trong lời anh, nhất thời khuôn mặt An Lệ Đề trắng bệch. “Anh trả thù vì những lời lúc đó em nói với anh?”
“Em nghĩ như vậy cũng được, nhưng, nếu không phải khủng hoảng của Lập Hoa
khơi gợi hứng thú của tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý mà trở lại giúp em
chấn chỉnh công ty, cho nên đùa giỡn nho nhỏ này con như là tiền lãi
thêm đi!”
Cô trợn mắt, không thể nào tin nổi những lời anh vừa nói. “Nhưng…. Em đã
từng hỏi anh… anh nói anh đã quên những lời em nói từ lâu..”
“Em thật không hiểu đàn ông rồi!” Anh cười lạnh lắc đầu. “Rất đang tiếc
khoan dung của tôi không lớn, không thể quên được những lời đó! Dù sao
đàn ông bị khinh miệt lòng tự ái cũng không bình phục dễ dàng, chứ đừng
nói tôi từng bị người ta chỉ thẳng mặt tôi mắng to là ngụy quân tử thừa
dịp người gặp nguy chiếm tiện nghi, vậy đối với tôi chính là một sự vũ
nhục rất lớn.”
“Thì ra anh chưa từng qu