
ong lòng mình.
“Ừm, Huyễn Dạ này thoạt nhìn thuận mắt
hơn.” Cừu Liệt nhướng mày, anh đối với Huyễn Dạ Thần Hành luôn che dấu
mình trước kia rất không có hảo cảm.
“Xem ra anh ấy vô cùng lo lắng cho Thư Tĩnh……” Tước Lợi Nhi xoa xoa tay.
“Nếu Thư Tĩnh không sống được, anh ta có thể biến dạng hay không?” Cừu Liệt lo lắng hỏi.
“Không biết, có điều, tôi có thể khẳng
định nếu Thư Tĩnh chết, mọi người chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ chịu.”
Lôi Xiết có thể đoán được Huyễn Dạ Thần Hành hiện tại nổi bão mạnh đến
thế nào.
“Đi lên xem đi!” Tước Lợi Nhi dùng niệm động lực lên lầu hai.
Trong phòng bệnh, quản lý nhìn Thư Tĩnh
trên người không có vết thương nào, trầm giọng nói: “Độc cô ấy trúng
không khó giải, nhưng cô ấy ở trong mộng bị thương, phải vào cảnh mơ mới có thể cứu cô ấy, đưa tôi vào trong mộng cô ấy.”
Huyễn Dạ Thần Hành khẽ gật đầu, nhắm mắt.
Đường vào cảnh mơ mở ra, bọn họ vào cảnh mơ của Thư Tĩnh, trong mộng cô đang ngã vào vũng máu, chỉ còn một hơi cuối cùng.
“Tĩnh!” Huyễn Dạ Thần Hành bị vũng máu lớn kia làm sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc.
“Vận dụng sức mạnh của cậu, tôi cần một căn phòng bệnh.” Quản lý thấp giọng nói.
“Được.” Huyễn Dạ Thần Hành ngưng thần tụ
khí, dưới ý niệm của anh, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một căn phòng
bệnh, các loại dụng cụ y dược đều đầy đủ.
Thư Tĩnh cũng đã được chuyển qua giường bệnh sạch sẽ.
Quản lý kiểm tra đầu cô, thấp giọng nói:
“Đầu cô ấy đã bị va chạm nghiêm trọng, trong lồng ngực phổi bị tổn
thương nặng, tất cả đều xuất huyết, muốn cứu sống quá khó khăn.”
“Đều tại tôi! Nếu không phải tôi khăng
khăng đánh nhau với bản thân, không nghe cô ấy khuyên, cũng sẽ không lỡ
tay làm cô ấy bị thương!” Anh đau đớn bóp trán.
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, Huyễn Dạ,
trong linh hồn của cô ấy có hai cô gái, người tỉnh lại không nhất định
sẽ là Thư Tĩnh của cậu.” Quản lý nhìn anh, cảnh báo trước.
“Cái gì?” Anh ngẩn ngơ.
“Trong hồn phách của cô ấy tồn tại Thư
Tĩnh và một cô gái khác, cuối cùng là người nào sống sót tôi không thể
đoán trước.” Quản lý đẩy đẩy gọng kính tròn, nghiêm túc nói.
“Ý ông là, người tỉnh lại có thể là Thư
Nhàn?” Anh mở to mắt, căn bản đã quên Hắc Vũ Sâm dung hợp ý thức hai
người bọn họ lại với nhau.
“Đúng vậy.”
Ông trời! Đây là sao chứ? Đánh cược à?
Vạn nhất tỉnh lại là Thư Nhàn, vậy không phải có nghĩa là Thư Tĩnh đã chết?
Huyễn Dạ Thần Hành bỗng cảm thấy như mình đang đứng trên vực sâu, không biết sau khi nhảy xuống là nước lạnh như
băng, hay nóng như lửa!
“Như vậy, cậu vẫn muốn cứu cô ấy chứ?” Quản lý hỏi.
“Đúng vậy……” Vì hai phần có một phần hy vọng, dù sao anh cũng phải thử thời vận.
“Vậy cậu ra ngoài chờ.”
Vì thế quản lý ra tay trị liệu cho Thư
Tĩnh, Huyễn Dạ Thần Hành ở ngoài phòng bệnh không ngừng kêu gọi ý thức
của Thư Tĩnh, chờ đợi làm cho thời gian trở nên dài lâu, anh cơ hồ đã
nghĩ đến giải phẫu vĩnh viễn cũng không chấm dứt.
Không biết qua bao lâu, quản lý đi ra, nói với anh: “Hiện tại chỉ có chờ đợi.”
Chấm dứt công việc trị liệu trong mộng,
Huyễn Dạ Thần Hành mang theo quản lý trở lại thế giới thật, Sắc mặt Thư
Tĩnh vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
“Thế nào?” Tước Lợi Nhi giữ chặt tay anh hỏi.
“Không biết, phải xem ý chí của cô ấy.” Anh u ám nói.
Nếu ông trời có mắt, hãy cho Thư Tĩnh thiện lương tỉnh lại đi! Anh cầu nguyện trong lòng.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Huyễn Dạ Thần Hành đều chờ đợi ở lầu hai câu lạc bộ linh lực, anh cũng giống như lúc
trước hút thuốc, uống rượu, duy nhất không giống là vẻ mặt cùng thần
thái của anh.
Anh không còn dáng vẻ thản nhiên nữa, trong ánh mắt thâm trầm đầy chờ mong và thống
khổ, khóe miệng không còn luôn nở nụ cười nhạt dối trá, tình cảm khắc
cốt ghi tâm khiến anh thay da đổi thịt, thành một người đàn ông sâu sắc.
Cừu Liệt là người cao hứng nhất trước sự
thay đổi của Huyễn Dạ, anh từ trước đến nay luôn thẳng tính, đối với
hành vi quanh co lòng vòng trước kia của Huyễn Dạ Thần Hành thật sự rất
khinh thường, bởi vậy thấy anh ấy không còn tự phong bế tâm trí anh là
người vui nhất.
“Hắc, thì ra anh chân chính so với trước
kia có cá tính hơn.” Anh đi đến bên cạnh Huyễn Dạ Thần Hành ba ngày nay
tay không rời điếu thuốc.
“Phải không?” Anh lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
“Đúng vậy! Trước kia cho dù anh tâm tình
không tốt cũng cố ý giả vờ cười meo meo, nhìn thật làm cho người ta tức
giận.” Nói ngắn lại, Huyễn Dạ Thần Hành trước kia giỏi nhất là làm bộ
làm tịch.
“Thì ra cậu chú ý tới tôi như vậy.” Anh lại uống thêm một ly rượu.
“Ai chú ý anh?” Cừu Liệt kêu to.
“Bằng không, chuyển biến của tôi sao cậu lại thấy rõ như thế?” Anh cười lạnh xoay người hướng anh.
“Đó là bởi vì tôi cảm thấy anh sớm nên tháo gỡ rào chắn trong lòng xuống, như vậy mọi người mới tính là bạn bè.”
“Tôi chưa từng nói cậu là bạn tôi!”
“Cái gì?” Lời này có chút quá đáng nha!
“Còn tôi, hiện tại nhìn cậu vẫn không quá thuận mắt, cậu có thể nghĩ ra cách nào làm cho bản thân thay đổi hay
không, đỡ khiến tôi ngứa tay nhịn không được……” Anh vuốt ve nắm tay,
khóe miệng cong lên.
“Nhịn không đượ