
ều biết con ở phòng bệnh nào.”
Sau đó mặt ông cười nhìn sang Cố Du, “Con ta không giống ta cái gì, chỉ có cái giống nhất, rất được phụ nữ thích.”
“Có lẽ vì dòng máu?” Từ Trạm giống như không nghe cha Từ trêu chọc, thản nhiên hỏi, “Bác sĩ Vương nói sao?”
“Tay chân lẩm cẩm, còn có thể nói sao,” cha Từ đứng lên nói, “Vợ chồng các con cứ trò chuyện, lái xe đang chờ ta dưới lầu.”
Từ Trạm muốn đi tiễn ông lại bị ngăn cản, Cố Du nhìn người lớn rời khỏi phòng, vẻ mặt Từ Trạm thuỷ chung buộc chặt khó nói nên lời. Cô phản ứng nhanh, lập tức giữ chặt ống tay áo của anh, chuyển đề tài, “Nghe nói lúc anh đi học cự tuyệt bạn học nữ rất rõ ràng, khiến mọi người phải khóc? Ý chí rất sắt đá.”
“Lần sau có y tá muốn cách liên lạc với anh nhất định sẽ nói cho các cô ấy.”
“Cái gì?” Cố Du trợn tròn mắt như lâm đại địch, “Tiểu yêu tinh nào đui mù như vậy, em còn chưa chết đâu!”
Cuối cùng Từ Trạm cũng đã nở nụ cười, sờ sờ mặt của cô.
“Anh đi đâu?” Cố Du đánh giá Từ Trạm, cảm thấy anh có chỗ nào không thích hợp, lúc mới vừa vào cửa cô đã phát hiện vài chỗ.
“Trong chuyện công việc.” Từ Trạm ngồi xuống bên giường, “Ba anh nói gì với em?”
Anh không nói chuyện mình đi tìm Thẩm Mộ Thành.
“Chuyện cuộc sống.” Cố Du trả lời lại một cách mỉa mai.
Từ Trạm bất đắc dĩ cười cười, “Du Du………”
“Anh đi tìm Lâm Viện?” Cố Du cắt lời anh, “Hay là người khác?”
Cô vô cùng nhạy cảm, sau khi tỉnh dậy Cố Du luôn suy xét chân tướng mọi chuyện, khi cô chứng thực đầy đủ với Từ Trạm, suy luận của mình luôn bị cản trở, lần này cô quyết định tra ra manh môi, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn bình thường.
Thu hồi nụ cười ánh mắt Cố Du lợi hại và cảnh giác, tiếng cười phát ra vừa rồi giống như của hai người.
“Anh không giấu giếm,” Từ Trạm lui từng bước, “Nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
“Lúc anh nói chuyện làm ăn không kiểm hàng trước ra giá sao?” Cố Du mơ hồ cảm thấy có chuyện trong lời Từ Trạm nói, “Anh nghĩ anh không nói gì thì em hoàn toàn không biết?”
“Em biết cái gì?” Từ Trạm không nhanh không chậm nói.
Anh nhìn như định liệu trước phép khích tướng trăm lần đều linh với Cố Du, cô chui đầu vào bẫy, hừ lạnh rồi mới mở miệng, “Lúc trước hại cha em, Lâm Viện nhất định có phần, người khác nắm được nhược điểm của hắn nên mới không thể không xuống tay với em, nhưng em không phải mục đích cuối cùng của bọn họ, mục đích chân chính của bàn tay đen sau màn là anh.”
Từ Trạm giống như biết tất cả, cười khiến Cố Du căm tức, cô tiếp tục nói: “Trịnh An Hà muốn giết em nhưng nói nhảm rất nhiều, em nhớ rõ hắn nói mỗi người đều thua trong tay của hắn, mỗi người này có phải bao gôm anh hay không? Hay là hắn biết tin tức gì chúng ta vốn không biết? Em suy nghĩ cẩn thận, hơn nửa năm nay hắn trốn đông trống tây chỉ có thể cố chạy trối chết không thể nghĩ kế trả thù chúng ta, hiển nhiên là có người giựt dây, hắn mới có cơ hội như vậy, nhưng người này không phải Lâm Viện, Lâm Viện sẽ không tự tìm phiền phức chuyện cũ năm xưa để đưa tới màm tai vạ cho mình, vậy chỉ có thể là người khác, người này, em nghĩ anh đã biết.”
Cô thật sự không biết người này là ai, nhưng Cố Du tin tưởng chắc chắn sở dĩ không gọi được điện thoại cho Từ Trạm là âm mưu cuối cùng của bàn tay đen sau tấm màn từ lâu, nói cách khác có lẽ Từ Trạm đã đánh nhau với người này từ lâu, cô không biết mà thôi.
Cố Du không thích loại cảm giác này, bị Từ Trạm lừa chẳng biết gì, cô rất không thoải mái.
Mà giờ khắc này vẻ mặt của Từ Trạm hàm chứa ý cười ung dung rực rỡ, lại có tính toán khác. Cố Du không rõ tính toán này là gì, nhưng cô cảm giác được mình nhất định không thích.
Nói xong, cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, giống như khiêu khích nói bổ sung, “Em nói đúng sao?”
“Hoàn toàn đúng.” Từ Trạm không hề che giấu, “Em muốn biết ai là bàn tay đen sau tấm màn?”
“Không muốn biết thì nói nhiều với anh như vậy làm gì?” Cố Du vểnh môi.
Một bàn tay của Từ Trạm dán sát Cố Du chống trên giường, nghiêng người nhìn đôi mắt hờn giận của cô, anh biết nếu bây giờ đưa tay sờ cô như ngày thường, cô nhất định không hề do dự mà tránh né.
“Là Thẩm Mộ Thành.” Lúc anh nói còn có ý cười.
…
"Vì sao?" Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của Cố Du, cô cố gắng hồi tưởng, Thẩm Mộ Thành cho cô ấn tượng thật sự không đủ khắc sâu, thậm chí dáng vẻ của hắn cô không nhớ được, chỉ nhớ rõ hắn mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu khí khái không quen loại cảm giác này của Từ Trạm.
“Anh đã điều tra nguyên nhân, chưa có kết quả, nhưng không quan trọng.” Từ Trạm thản nhiên nói.
Lúc lâu Cố Du không ra tiếng, cô giống như đang suy tư đang khẩn trương, Từ Trạm định an ủi cô thì cô đột nhiên nói: “Chuyện ngòi nổ kia có liên quan tới hắn? Hắn và anh có thâm cừu đại hận gì phải hãm hại anh?”
“Sao em biết chuyện ngòi nổ là hắn nội ứng ngoại hợp?” Từ Trạm không ngờ Cố Du có thể nghĩ vậy, hơi kinh ngạc.
“Anh lợi hại như vậy nếu có lỗ hổng lớn nhất định đã biết từ lâu, có thể đợi cho sự việc bại lộ mất bò mới lo làm chuồng? Khẳng định là bọn họ tạm thời nảy lòng tham giết anh trở tay không kịp.”
Cô không biết mình được sự tán thành và chắc