
"Người nào đạp trúng đất mìn?" Cố Du thở hồng hộc dùng tiếng Anh đặt câu hỏi.
Vu Duệ và Từ trạm hoàn toàn sửng sốt.
"Chúng tôi nhờ giúp đỡ an bài nhân viên gỡ mìn!" Từ Trạm không khỏi hoảng hốt, không hiểu tại sao người đi tới đường sống chết này lại là cô.
"Đúng là tôi," Cố Du từ trong ngực lấy ra giấy chứng nhận, "Mời nhân viên không liên quan rút lui khỏi."
Cô nhìn Từ Trạm, nói thật sự nghiêm túc.
"Tôi không phải nhân viên không liên quan." Giong nói Từ Trạm phát ra trầm thấp.
"Ngoại trừ người tiếp xúc mìn ra, nhân viên khác đều là không liên quan." Cố Du nói từng chữ một, sau đó quỳ gối dưới chân Vu Duệ, buông túi công cụ xuống.
Cô ấy đã đến khiến anh có nhiều lý do ở lại hơn.
Xác nhận phương thức loại mìn và kíp nổ, Cố Du hít sâu, cô ngẩng đầu phát hiện Từ Trạm không có rời đi, không khỏi thanh sắc câu lệ, "Mời anh phối hợp công việc của tôi!"
Từ Trạm nửa ngồi xổm xuống bên người cô, "Một người gỡ mìn hệ số nguy hiểm cao, tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể viện trợ cô."
"Anh không sợ chết?" Cố Du nhíu mày, "Loại mìn này ho dù là tôi cũng chỉ nắm chắc 30%."
"Sao thấp vậy?" Vu Duệ nhất thời cảm thấy mình phải chết không thể nghi ngờ.
"Các anh nghĩ sao? Đây không phải là trò đùa!" Sắc mặt Cố Du hết sức khó coi.
Vu Duệ cắn chặt răng, "Quên đi! Không cần! Các người nhanh chạy khỏi đây đi! Đừng động tới tôi!"
"Thúi lắm!" Không đợi Từ Trạm mở miệng, Cố Du ngẩng đầu liền mắng.
Từ Trạm và Vu Duệ đều là sửng sốt.
"Tôi không ó thời gian và không còn tâm tình nói bậy bạ với các người, đây là công việc của tôi, mặc dù tôi không phải quân nhân chuyên nghiệp, nhưng lính đánh thuê cũng có nguyên tắc thi hành của bản thân!"
"Tôi hiểu," Từ Trạm nhìn vẻ mặt tức giận của cô, "Tôi sẽ phối hợp với cô."
"Anh!" Cố Du tức giận đến nói không ra lời, cũng không dám lãng phí thời gian, chỉ có thể khẽ cắn môi, cúi đầu bắt đầu gỡ mìn.
Từ Trạm vừa khẩn trương Vu Duệ, lại lo lắng Cố Du, nhưng bờ vực sống chết, ngược lại có loại cảm giác bỏ mạng bất cứ giá nào cũng không sợ.
Nếu anh và Vu Duệ đã lựa chọn con đường này, cũng biết có thể đối mặt với loại nguy hiểm gì, nên không thể nói hối hận.
"Tay!" Cố Du đột nhiên ra tiếng.
Từ Trạm vươn tay đến chớp mắt đã bị cô cầm thật chặc.
Một dòng nước ấm chảy xuôi từ mu bàn tay vào đáy lòng.
"Lực lượng mình tôi chắc chắn không đủ, chúng ta cùng nhau, thành công chính là mạng sống ba người, nếu thất bại," Cố Du nhìn thẳng hai mắt Từ Trạm, "Bọn họ chỉ có thể dựa vào đốt khối thịt xác nhận DNA của chúng ta."
Từ Trạm đón ánh mắt của cô, nhẹ nhàng gật đầu, "Bắt đầu đi."
"Nghe tôi chỉ huy." Một tay thì Cố Du nắm có thể giữ vững đưa trang bị tương xứng sức chịu nén của mìn, tay kia thì đặt lên bàn tay của Từ Trạm.
Từ Trạm nghe tiếng cô hít sâu, thấy dáng dấp lông mi của cô nhẹ nhàng run run.
"Nhấc chân!"
Vu Duệ nhấc mạnh chân!
Hai tay gắt gao ngăn chận mìn, Cố Du nhanh chóng để vật nặng tương xứng lên, toàn bộ quá trình không đến một giây.
"Chạy!" Cô hô to.
Ba người chạy như điên theo phương hướng Cố Du.
Từ Trạm giữ chặt tay Cố Du từ đầu tới cuối không có buông ra.
Phía sau tiếng vang thật lớn.
Dòng khí sóng nhiệt thật lớn ném ba người đi.
Từ Trạm chỉ cảm thấy cả người giống như bị nghiền áp, bụi đất bay lên, hô hấp hết sức nặng nề, lỗ tai cũng phát ra nổ vang.
Trong tay ấm áp như trước, anh nghe tiếng ho khan của Vu Duệ, cố sức xoay người, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn bên cạnh hơi hoạt động khó khăn.
Cô rút tay ra.
Tim của anh bỗng nhiên trống rỗng.
Lúc này, Cố Du đột nhiên phát trận tiếng cười.
Tiếng cười của cô thật thấp, thật dễ nghe, như là chim hót trong rừng rậm, nhẹ nhàng động lòng người.
"Mạng ghê gớm thật. . . . . ." Cô cười lật xoay người, nằm trên cỏ xỉ rêu thật dày, khó khăn chống đở thân thể.
Vu Duệ cũng bắt đầu cười.
Tiếng cười cuồng hoan là ba người tìm được đường sống trong chỗ chết.
Cô cách anh rất gần rất gần, trên người đều là trầy da, trên mặt che kín bụi đen, gần như che dấu làn da trắng nõn của cô. Nhưng cô như vậy càng đẹp hơn, trong lòng lộ vẻ ngang bướng và điên cuồng, sóng mắt lưu chuyển, đều rất thanh nhã sinh động mê người.
Bỗng nhiên, cô quay đầu, tươi cười còn giãn ra ở trên mặt, "Cám ơn anh, lão binh, khó được lần đầu tiên gặp mặt liền kích thích như vậy."
Từ Trạm thiếu chút nữa không đi lên.
Mìn không nổ chết anh, Cố Du lại làm tức chết anh.
Vu Duệ ở một bên cười đến nước mắt đã chảy ra, anh ngước mi giống như khiêu khích Từ Trạm, sau đó phát tiếng cười đến không thể dừng lại.
Cố Du chỉ khi anh là nhặt được mạng quay về sau đó điên cuồng, cũng không còn để ý, đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, "Được rồi, chúng ta chạy nhanh về đi."
Từ Trạm đang muốn mở miệng, nói cho cô hai người không phải lần đầu tiên gặp mặt, đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng súng.
"Không xong!" Cố Du nhíu mày, "Không phải là bọn họ nghe thấy tiếng nổ mạnh chạy tới chứ!"
Cô vừa dứt lời, Từ Trạm và Vu Duệ đã tháo chốt an toàn của súng tự động ra.
Ba người ở trong rừng rậm bắt đầu trở v