
chột dạ, bởi vì đó không phải là chuyện không có thể.
“Chị phải về nhà với chồng chị, bye bye!” Vừa nhắc đến chồng, Thái
Văn Quân liền cười dịu dàng không thể tả, cả khuôn mặt đều bừng sáng.
Kết hôn cuối cùng là như thế nào? Cả 2 người ở cùng với nhau thì có ý nghĩa gì? Cô thật sự không hiểu.
Nghĩ được vài phút tầm mắt của cô trở lại bản phác thảo trên bàn, “Bỏ đi! Mau làm việc thôi!”
Có gì cần suy nghĩ thì cứ đợi kết hôn xong rồi tính tiếp.
Hỗn loạn, ầm ĩ, vội vã, đông đúc, đau đầu, đây chính là cảm nhận của Vũ Phong về hôn lễ của mình khi bị dựng đầu dậy vào sáng sớm ngày chủ
nhật.
Cô giống như con búp bê, để mặc mọi người lo, giúp cô trang điểm trở thành 1 cô dâu xinh đẹp, nhận được sự ngưỡng mộ và thỏa mãn của mọi
người.
Sau đó có người nhìn cô cười, cũng có người nhìn cô lại khóc. Mẹ cô
là khóc thảm nhất, cứ như là nhà có tang vậy, bố cô cũng khóc luôn,
nhưng lại trốn sau lưng vợ mình len lén rơi lệ.
“Bố, mẹ, nếu bố mẹ khóc nữa, con cũng khóc luôn.”
Lời nói đe dọa của Vũ Phong cuối cùng cũng làm 2 người già ngừng
khóc, miễn con gái đừng khóc là được, nếu không lớp phấn trên mặt sẽ hư
hết.
Anh hai, anh ba và 2 chị dâu cứ dặn đi dặn lại những việc cần phải
chú ý, muốn cô phải chăm sóc tốt bản thân, làm 1 người vợ tốt, ngoài ra
nghiêm khắc cảnh cáo cô nói: “Dù thế nào cũng không được vài bữa lại
chạy về nhà mẹ đẻ.”
“Tại sao lại vậy?”
“Gia đình tất nhiên luôn luôn chào đón em về nhà, nhưng nếu em thật
sự bị oan ức ở nhà chồng, các anh chị tuyệt đối sẽ bảo bọc em. Nhưng anh chị nói như vậy vì muốn em mọi việc đều thuận lợi, không có cơ hội phải về nhà mẹ đẻ mà khóc lóc.”
“Vâng… em hiểu rồi! Cám ơn các anh chị.”
Nhìn bộ dạng Vũ Phong vừa khờ khạo vừa ngoan ngoãn, khiến cả 4 người lớn đã kết hôn cũng muốn khóc.
Lam Cảnh Chuyên đến rước dâu rồi, phía sau có 6 phù rể, còn lái 6 chiếc xe đến làm chật chỗ.
“Vũ Phong đừng lấy chồng nữa!” Lê Vệ Nhiên đầu tiên làm khó.
“Con gái, mẹ không nỡ xa con.” Khang Danh Lị cũng tiếp bước.
“Em gái, hay em ở nhà đi.” Anh và chị dâu cũng mở miệng.
“Cô à, cô phải đi sao? Không được?” Nhóc con hét lớn.
Nơi ở nhà họ Lê có vở kịch “không nỡ xa nhau”, cũng diễn được hơn
nửa tiếng đồng hồ, tình tiết cảm động động lòng người, càng diễn càng
hăng, tưởng như là không thể xa cách nổi.
Cuối cùng Lam Cảnh Chuyên quỳ xuống, nói trời nói đất, thề sống thề
chết, thiếu điều dập đầu lạy, cuối cùng nắm tay Vũ Phong kéo ra chiếc xe cưới hào hoa ở ngoài, nếu không như thế anh sợ rằng hôm nay sẽ không
cưới được vợ nất.
Mỗi người nhà họ Lê đều khóc đỏ cả mắt, mọi người yên lặng lên xe cưới, lái thẳng đến nơi tổ chức lễ cưới.
Trong xe, Vũ Phong hỏi Lam Cảnh Chuyên: “Ông của anh sao rồi? Đã đỡ nhiều chưa?”
Lam Cảnh Chuyên nhất thời lặng người, liền ngay lập tức cười nói: “
ông vì tham gia hôn lễ của chúng ta mà tranh chấp rất lâu với bác sĩ,
bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý để ông ra ngoài 1 đêm, nhưng sau khi lễ
cưới kết thúc ông phải lập tức quay trở về bệnh viện.
“Vậy à?” Vũ Phong gật gật đầu, “Cơ thể ông có chịu nổi không?”
“Đây là nguyện vọng của ông, chúng ta không nên ngăn cản ông, cứ để
ông nhìn thấy mong ước cuối cùng của mình, như vậy ông mới an tâm.”
Vũ Phong “Ừ” 1 tiếng, trong lòng nghĩ ít nhất thì hôn lễ này có thể khiến 1 người già vui vẻ, như vậy là đủ rồi.
Cô vỗ vỗ tay anh, cười thật ấm áp, “Anh thật là 1 người tốt.”
Trong lòng Lam Cảnh Chuyên nổi lên 1 hồi chuông cảnh tỉnh, anh… anh đột nhiên cảm thấy lương tâm bất an.
“Đừng tâng bốc anh như vậy, em mới là người tốt, em chịu lấy anh là
phúc của anh mới đúng.” Anh nắm chặt vai cô, kéo cô ôm chặt vào lòng.
Sắp đến nhà hàng rồi, có nghĩa là cô sắp kết hôn thật rồi, Vũ Phong
có chút căng thẳng, ngẩng đầu nói: “Anh hôn em 1 cái được không? Em hơi
sợ.”
“Anh rất sẵn lòng.” Lam Cảnh Chuyên phủ lên đôi môi anh đào của cô,
thấy cô đang run rẩy, a! Thật là 1 cô nhóc vừa dễ thương vừa tội nghiệp, cứ ngoan ngoãn trở thành cô dâu của anh! Anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.
Nụ hôn vừa kết thúc, xe cũng liền dừng lại, Lam Cảnh Chuyên bước
xuống xe trước, tiếp tục mở cửa cho cô, cả 2 nắm tay nhau cùng đi vào
nghênh đón mọi người, nghênh đón hôn nhân.
Lam gia và Lê gia vì ngày trọng đại này mà đã bao trọn nhà hang,
người ra kẻ vào đều là khách tới chúc mừng, khắp nơi đều tràn đầy không khí náo nhiệt.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, tiến hành nghi thức long trọng,
yến tiệc sắp bắt đầu, đây là 1 đêm hoa lệ mà rối rắm, không ai có thể
phủ nhận điểm này.
“Ông của anh đâu?” Vũ Phong kéo tay Lam Cảnh Chuyên hỏi.
“Ở đằng kia, chúng ta đi gặp ông.” Lam Cảnh Chuyên rất vui, hạnh
phúc, bởi vì cuối cùng anh cũng theo đúng kế hoạch mà cưới được vợ, mà
chỉ cần tốn khoảng 3 tháng, đây chính là “Hôn nhân hiệu quả cao” mà anh
muốn.
Lam Cảnh Chuyên dắt Vũ Phong đến trước ông, bà, cả 2 đều cười toe
toét, cứ liên tục khen cháu dâu đẹp thế nào, đáng yêu thế nào, ngoan thế nào.
“Ông à, ông vẫn khỏe chứ?” Vũ Phong lo lắng ông sẽ chịu không nổi trạng thái hưng phấn này.
“Rất khỏe!” Ông sảng khoái nói.
Sau khi h