Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323615

Bình chọn: 10.00/10/361 lượt.

i Nguỵ Tông Thao rời đi đã kéo lại chăn cho Dư Y, vén mái tóc dài rối loạn của cô qua, hôn cô một cái, nói: “Thẻ tín dụng của tôi có rất nhiều, đủ để em mua căn hộ.”

Dư Y đang ngủ mơ mơ màng màng, nghĩ anh coi tiền bạc như là rác rưởi, trở mình một cái tiếp tục ngủ, cũng không biết cuối cùng thì anh rời đi lúc nào.

Hôm nay, nội bộ của tập đoàn Vĩnh Tân bị chấn động. Ở bên nước Mỹ đã truyền đến tin tức xác thực – Nguỵ Khải Nguyên chưa từng tốt nghiệp từ tỉnh M, bằng cấp của ông ta là giả tạo. Toàn bộ lý lịch trước đây, bao gồm các giải thưởng thanh niên xuất sắc, tất cả đều bị người ta phủ định trong khoảnh khắc.

Bọn họ có thể tra ra thì đương nhiên truyền thông cũng có thể tra ra được. Chứng cớ đã bị tung lên mạng, phỏng vấn nội bộ trường học của tỉnh M, quay phim chụp hình đủ mọi thứ đều không có ngoại lệ, chỉ đích danh Nguỵ Khải Nguyên căn bản là chưa từng tốt nghiệp, ông ta lừa dối mọi người, nhưng mà không biết người nhà của ông ta có biết rõ tình hình hay không.

Bắt đầu ngày hôm sau, cổ phiếu của tập đoàn Vĩnh Tân lại tụt giá nghiêm trọng, chủ tịch của một tập đoàn trên sàn chứng khoáng giả tạo bằng cấp hai mươi năm. Truyền thông đào bới ra chuyện cũ, chuyện săn đuổi tình yêu của Nguỵ Khải Nguyên lúc trước. Cuối cùng còn hướng mũi nhọn vào ông lão Nguỵ, nói nội bộ nhà giàu tranh đấu bất hoà, khiến cho ông Nguỵ tức giận đến ngất xỉu, người nhà họ Nguỵ vội vàng gấp gáp tề tụ canh giữ bên ngoài phòng bệnh ở bệnh viện Hong Kong.

Hai ngày nay Nguỵ Tông Thao vẫn không có trở về biệt thự, không có điện thoại cũng không có nhắn tin. Dư Y vui mừng vì được yên tĩnh, thỉnh thoảng đi ra ngoài mua sắm, phần lớn thời gian đều ở trong phòng làm việc với máy tính, buổi tối thì đi phòng tập thể thao vận động, cả người ra mồ hôi, sau đó tắm rửa đi ngủ. Cuộc sống trở nên có quy luật, cũng không có người giống như quỷ chết đói quấn quít ở trên thân thể của cô nữa, khiến cho cô không thể ngủ ngon.

Ngày thứ ba là ngày Nguỵ Tông Thao chính thức gia nhập ban quản trị của tập đoàn Vĩnh Tân, anh vẫn chưa có trở về. Dư Y nhịn không được, hỏi: “Rốt cuộc là mấy hôm nay anh ấy đang làm cái gì vậy?”

A Thành chỉ nói: “Bận rộn.”

Nguỵ Tông Thao còn có thể bận rộn cái gì. Anh vẫn luôn ở Hong Kong, đóng vai cháu nội ngoan ở bên cạnh ông lão Nguỵ. Truyền thông lại đưa tin về bệnh tình của ông lão Nguỵ. Dư Y nhìn thấy tin tức về tập đoàn Vĩnh Tân ở trên mạng – chỉ đơn giản là người con ruột khiến cho cha tức đến bị bệnh, người cháu nội hầu hạ ở cạnh giường. Cán cân dường như nghiêng về phía Nguỵ Tông Thao.

Khi đó Nguỵ Tông Thao đã đến tập đoàn Vĩnh Tân. Cửa chính của phòng hội nghị ở lầu hai mươi bảy mở rộng, toàn bộ thành viên của hội đồng quản trị đã vào ngồi, bao gồm cả người mà hai ngày qua không ngừng bị oanh tạc cùng chỉ trích – chủ tịch hội đồng quản trị Nguỵ Khải Nguyên.

Ông lão Nguỵ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vĩnh Tân, vốn còn có thể miễn cưỡng đến tham dự hội nghị. Đáng tiếc là lần này thân thể vừa bị suy sụp lần nữa, ông ta chỉ có thể uỷ quyền cho tâm phúc đến.

Ở trong phòng hội nghị, mọi người im hơi lặng tiếng. Các vị thành viên lâu năm phát biểu ý kiến trước, đầu tiên là tổng kết thành tích một năm nay của tập đoàn, những sách lược đầu tư sai lầm, cổ phiếu tụt giá nghiêm trọng, liên tiếp bị thiệt hại nặng, bây giờ lại gây ra tai tiếng bằng cấp giả. Rốt cuộc Vĩnh Tân không thể nào quay trở lại cảnh tượng hưng thịnh, các thành viên cũ vô cùng đau lòng.

Nguỵ Khải Nguyên điềm tĩnh ngồi khoanh tay không nói, từ đầu đến cuối mặc cho người khác chỉ trích phê bình, không giải thích cái gì cả.

Mấy ngày nay cũng không thấy ông ta tiều tuỵ, gặp chuyện như thế này nhưng vẫn có một bộ dáng hăm hở như trước, đối mặt với truyền thông thì có thái độ thả lỏng, giống như mình không phải là người có liên quan.

Hiện giờ ông ta hơi cúi đầu, như là đang sám hối. Một số thành viên lâu năm đã từng nhìn thấy ông ta lớn lên cũng không nỡ lòng nói nặng, cuối cùng thì quẳng tài liệu lên trên bàn, thở dài nói: “Trước tiên chúng ta không nói tới việc này, mà là nói về chuyện A Tông gia nhập hội đồng quản trị.”

Nguỵ Tông Thao bị mọi người vứt ở một bên nửa tiếng đồng hồ, không có việc gì nên nghịch điện thoại di động, sau khi nghe vậy thì rốt cuộc buông điện thoại di động xuống.

Bọn họ bảo Nguỵ Khải Nguyên trước hết phải giữ gìn đại cuộc, chức chủ tịch có bị bãi bỏ hay không thì sau này sẽ bàn.

Rốt cuộc Nguỵ Khải Nguyên ngẩng đầu, chậm rãi đứng lên, đảo mắt qua mọi người đang ngồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Nguỵ Tông Thao đang mang vẻ mặt thích thú, cười nói: “Trước khi biểu quyết, tôi muốn hỏi rõ ràng một chuyện. A Tông…”

Mọi người có chút kinh ngạc, ánh mắt đều hướng về phía hai người, nghe thấy Nguỵ Khải Nguyên nói: “Anh nói anh lớn lên ở Trung Quốc, ở đây đi học cho tới khi tốt nghiệp đại học, hai mươi bảy tuổi thì gây dựng sự nghiệp, hiện tại mở một công ty nhỏ. Tôi nói không có gì sai chứ?”

Ban đầu Nguỵ Tông Thao trầm mặc, sau lại cười nhạt: “Đúng vậy.”

Nguỵ Khải Nguyên cười châm biếm, đưa mắt ra hiệu cho trợ l


The Soda Pop