Snack's 1967
Căn Phòng Nhung Nhớ

Căn Phòng Nhung Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323880

Bình chọn: 8.5.00/10/388 lượt.

nghĩ tới chính là cậu ấy, chỉ có điều hai năm nay không

nhắc đến”.

“Trướcđây cậu ấy cũng từng nói, hồi ở bên này đã được chú quan tâm chăm sóc rất nhiều”.

ChúHưng bật cười: “Chăm sóc? Lầu đầu gặp nhau là vì tranh chỗ đỗ tàu, suýt chút nữathì đẩy tôi từ trên tàu xuống sông! Hồi ấy cậu ta đúng là tuổi còn

nhỏ mà ghê gớm,có điều quả thực có thể chịu được khổ, có nghĩa khí, lại

thông minh”.

“Đóđã là chuyện của hơn

chục năm trước rồi đúng không ạ”. Tề Dực nhớ lại: “Hìnhnhư là sau khi

tốt nghiệp cấp hai cậu ấy đến đây một năm”.

“Đúngvậy, hồi ấy tôi nghĩ cậu bé này nên quay về đi học, nếu không sẽ lãng phí”.

ChúHưng than thở: “Mặc dù cậu ta rất tôn trọng tôi nhưng thực ra không

thích ngànhkinh doanh trang sức này”.

“ChúHưng còn có một cửa hàng thương mại, đúng không ạ?”. Tề Dực hỏi.

“Cáinày cũng là A Hải nói đúng không?”.

Tề Dựcgật đầu: “Trước đây A Hải đã từng nhờ chú chăm sóc một người bạn. về sau nghe cậuấy nói, chú sắp xếp cho cô ấy làm việc ở Hà Nội?”.

“Cậumuốn nói… A Mai?”.

“Vângạ. Lần này cháu đến đây là để tìm cô ấy. Ba năm trước A Hải nói với cháu, muốnbiết tin tức của A Mai thì đến chỗ chú”.

“Hồi ấytôi có thể tìm con bé, nhưng bây giờ…”. Chú Hưng trầm tư: “Nó đã

không còn ở chỗtôi nữa. Hồi ấy một xưởng gỗ đồ gia dụng ở Hà Nội muốn

xuất khẩu đồ gia dụng bằnggỗ gụ sang Trung Quốc, hy vọng A Mai qua đó

giúp, trả lương rất cao. Lúc đầutôi và con bé vẫn liên lạc với nhau

nhưng về sau hình như nó đổi mấy chỗ làm việcnên mất tin tức. Có người

nói nó đã vào Sài Gòn lấy chồng rồi”.

ChúHưng mời Tề Dực đến góc đường uống trà: “Đã lâu lắm rồi không có ai nói với

tôichuyện của A Hải. Mùa hè ba năm trước, cậu ta đại diện cho một xưởng

gia công đếnHà Nội bàn một vụ buôn bán đồ điện gia dụng rất lớn. Đúng

lúc tôi cũng ở đó,cùng ăn bữa cơm. Cậu ta nói phải về Đồng Cảng làm một

số chuyện, vài ngày nữa sẽđến Móng Cái. Nhưng về sau lại gọi điện thoại

nói là nhiều việc quá, không điđược”.

Tề Dựcmỉm cười: “Quả thực hồi ấy cậu ấy gặp một số chuyện không biết phải xử lý thếnào”.

“Haha”. Chú Hưng cười: “Chưa bao giờ nghe nói có chuyện gì khiến A Hải khó xử”.

Tề Dựcnhớ lại tháng tám ba năm trước, lúc ấy anh ở Đồng Cảng. Hiếm khi

Giang Hảikhông chạy đông chạy tây, ở lại Đồng Cảng hai tháng trong thời

điểm bình thườngbận rộn nhất. Tề Dực hỏi vì sao thì anh nói là muốn điều chỉnh lại, bởi vì đã gặpngười khó rời.

Tề Dựcbiết dự định đi Móng Cái của anh nên hỏi khi nào thì đi.

GiangHải không nói gì, uống một cốc bia, bỗng nhiên cười một tiếng và nói: “Bỗngnhiên có chút nhớ Bắc Kinh”.

“Gìcơ? Vì sao? Đã ba năm cậu không đến đó rồi đúng không”.

“Không biết, có chút nhớ thời tiết mùa đông. Ăn lẩu, uống Nhị Oa Đầu. Có

ngườinói sẽ mời”. Giang Hải lắc lắc chai bia: “Thôi, chỉ nói thế thôi

mà”.

Hôm ấylần đầu tiên anh nhìn thấy hình ảnh của Thái Mãn Tâm. Cô và anh Thành đứng haibên Giang Hải, mặc

chiếc áo có mũ màu trắng. Chiếc mũ bị đội tạm lên đầu, màutóc đen nhánh

làm toát lên vẻ thanh tú của khuôn mặt, nụ cười rạng rỡ nhưng ánhmắt lại hướng về phía Giang Hải. Ngây thơ, không hề che giấu cảm xúc tronglòng. Trẻ trung, cố chấp.

TháiMãn Tâm xuất phát từ Hà Nội đến Hội An. Chiếc xe của đoàn du lịch đến nơi từsáng

sớm, những du khách với những chiếc ba lô to và màu da khác nhau,

ngườithì mệt mỏi, người thì phấn khích, sau khi xuống xe nhanh chóng

biến mất ở cuốicon đường. Hội An đã từng là vùng đất hưng thịnh một

thời, trong thành phố cónhững kiến trúc với đủ phong cách. Dưới ánh bình minh buổi sớm như được nhuốm mộtmàu huyền bí. Khung cảnh của thành phố

giống như những khu thành cổ, rất nhiềuhộ dân và cửa hàng đều treo một

dãy đèn lồng.

TháiMãn Tâm đi qua vài

hội quán và tông đường kiểu Trung Quốc, dừng lại trước một cửahàng đèn

lồng. Cô chần chừ rất lâu, trên đường đi cũng đã nghĩ hàng ngàn hàng

vạnlời mở đầu nhưng lúc này vẫn khó tránh khỏi căng thẳng. Người cô phải đối diệnchẳng qua chỉ là người nhà của A Mai mà thôi nhưng lúc này lại

có cảm giác nhưđang đối mặt với sự phán xét của số phận.

Trongcửa hàng không có ai. Cô đi đến vườn sau là xưởng làm đèn lồng, dưới đất là nhữngnẹp tre và lụa màu trắng. Có trẻ con chạy qua sân, đâm vào người

cô rồi lại cườitránh sang một bên, tò mò ngắm nhìn vị khách lạ. Cậu bé

khoảng bốn, năm tuổi,đôi mắt to, mái tóc ngắn trông giống bộ lông mềm

mượt dưới ánh nắng vàng ươm.

TháiMãn

Tâm thấy nhói trong lòng. Mặc dù biết không thể gặp A Mai ở đây nhưng

suycho cùng đây là nhà cô ấy. Nếu đúng như mọi người đồn, hơn năm năm

trước cô ấyvì mang thai mà bỏ học, vậy thì tính ra đứa trẻ cũng lớn bằng ngần này rồi.

Cô bấtgiác tìm kiếm dấu vết của Giang Hải trên khuôn mặt của cậu bé.

Chỉvì đây là quê hương của A Mai, chỉ vì đây là mối liên quan cuối cùng với GiangHải mà cô có thể tìm kiếm.

Chủnhà bước ra từ phòng trong, đứa trẻ nhanh chóng trốn sau lưng chị ta: “Hi,

xinchào”. Chị ấy chào Thái Mãn Tâm bằng tiếng Anh: “Muốn mua đèn lồng à? Hãy raphòng ngoài, có mẫu mới nhất”.

“Được”.Thái Mãn Tâm theo chị ta ra phòng ngoài, xem từng mẫu đèn lồng trong cửa

hàn