
thuyền phơi nắng
ngày thu.
Bạch Dực lại rất hưng trí, lúc chống sào, lúc khua chèo, ban đầu
thuyền chỉ có thể loay hoay một chỗ, không lâu sau đã có thể chậm rãi
lướt đi.
Chờ Ô Vũ ngủ thoải mái tỉnh lại, phát hiện bên chân chất đầy một đống cây nhỏ nhỏ, không khỏi buồn cười, “Đây là cái gì?”
“Rau cô! Trời ạ, tôi không biết bên này các huynh cũng có a!” Hai má đỏ bừng, Bạch Dực hưng phấn hai mắt tỏa ánh sáng, “Có hơi nhỏ… Nhưng
hương vị cũng không tệ! Tôi vừa nãy không cẩn thận vướng vào một đám
cây… Không nghĩ tới phát hiện thứ tốt như vậy! Còn có này… thân cỏ lau!
Bóc ra băm sao thịt, ăn rất ngon a… Rau cô một nửa nấu thịt một nửa xào, huynh thấy thế nào?”
“Ta chỉ quản ăn.” Ô Vũ cười cười, “Ta là đưa cô tới giải sầu, kết quả cô vẫn lo ăn.”
Bạch Dực vẻ mặt mất mát trong chốc lát, cúi đầu, “Tôi không muốn lại đói bụng.”
Ô Vũ thản nhiên nói, “Quê hương cô không tốt? Khi mới gặp, cô rất giống người chết đói.”
“Không đúng, không đúng,” Bạch Dực vội vàng xua tay, “Ở quê tôi cơm
no áo ấm, rất ít người bị lạnh, bị đói mà chết…” Nàng vẻ mặt bi thương,
“Vị hôn phu của tôi…vị hôn phu trước đây, thích những cô gái gầy. Khi
tôi mới tới đây, đã là rất béo rồi, hiện tại càng không phải nói…”
Sau một trận gà đồng vịt giảng, Ô Vũ mới hiểu được “Phiên bang” lưu
hành dáng người “Yến gầy”. Nghe được Bạch Dực tám mươi cân (bốn mươi tám kg) còn bị vị hôn phu ghét bỏ, nhìn nàng thân cao năm thước rưỡi (Một
trăm sáu mươi lăm cm), hắn thực không còn gì để nói.
Giống như ma đói, gió thổi cũng gục.
Khi sơ ngộ hắn bị cừu gia ám toán, bị đói mười ngày mới thành bộ
dạng da bọc xương như vậy. Thật không nghĩ tới, tiêu chuẩn thẩm mỹ phiên bang cư nhiên là dân đói.
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Sở Vương thích eo nhỏ, hậu cung lắm kẻ đói chết. Trọng đám người nhu nhược, đất nước tất suy…”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Bạch Dực cười khổ ngắt lời hắn.
Kỳ thật, thật đúng là câu chuyện tình yêu xưa cũ.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư. Bạch Dực cùng vị hôn phu là
hàng xóm, tiểu học đều cùng lớp, trung học bắt đầu luyến ái, đại học còn cùng trường, mãi cho đến khi ra xã hội làm việc, thuận lý thành chương
quyết định kết hôn.
Vị hôn phu của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá để ý dáng người cùng dung mạo, sợ mất mặt trước bạn bè. Dung mạo còn có thể dựa vào đồ trang điểm, để cho đẹp, Bạch Dực còn đi phẫu thuật cắt mí mắt thành hai mí.
Nhưng dáng người… Bạch Dực rất dễ béo phì, từ năm mười lăm tuổi trở đi,
có thể nói chưa bao giờ được ăn no.
Nhưng nàng cảm thấy, ‘dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang’.
Một chút đau khổ đó vẫn có thể chịu đựng được, giảm béo làm đẹp đã sớm
thành nữ tính toàn dân vận động… Tuy rằng nàng cũng không quá để ý thân
hình như vậy.
(dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang: bảo vật vô giá dễ cầu, tình lang tốt khó kiếm)
Nhưng “hữu tình lang” này, khi đi in thiếp cưới, lại coi trọng cô
gái làm việc in ấn đó, vừa thấy đã chung tình. Nói với Bạch Dực rốt cục
anh ta đã tìm được tình yêu đích thực. Hôn lễ vẫn cứ cử hành, chỉ là cô
dâu đã đổi người khác.
Nàng luẩn quẩn trong lòng, trước khi hôn lễ cử hành còn quấn quít
lấy vị hôn phu khóc nháo, người đàn ông kia đại khái rất phiền, bỏ lại
một câu, “Người ta có thể mặc áo cưới cỡ ss, cô thì sao?” Liền phẩy tay
áo bỏ đi.
Là vì luẩn quẩn trong lòng, cho nên nàng ngã bệnh, cái gì cũng không ăn, bác sĩ nói là thần kinh có vấn đề. Chính vì luẩn quẩn trong lòng,
nàng mới có thể bốn ngày không ăn gì, chạy tới tầng cao nhất của trường
học nơi vị hôn phu cầu hôn mà bồi hồi, sau đó nhảy xuống.
“Nhưng khi nhảy xuống, tôi mới cảm thấy hối hận.” Bạch Dực ngửa đầu
nhìn bầu trời xanh, “Nếu phải chết, tôi nên ăn no hãy chết. Mười năm…Tôi không dám ăn đồ ăn vặt, không dính đường, ngay cả tinh bột cũng không
dám ăn…Tôi rất muốn ăn bát cơm tẻ.”
May mắn không chết.
Mỗi ngày có thể ăn no, một phần tâm lực trút xuống đồng ruộng, sẽ có một phần hồi báo. So với tình yêu gắn bó hao tâm mười mấy năm, thổ địa
công bằng hơn…
Hoặc là nói, tính công bằng trong mọi chuyện đều cao hơn trong tình yêu.
“Tôi nếu lấy mười mấy năm tâm lực đó học hành, tệ lắm cũng có thể
tới Havard đi.” Bạch Dực tự giễu, “Ngu ngốc đâm đầu vào tình yêu, đổi
lại chỉ là một bài giáo huấn máu chảy đầm đìa. Thực không bằng đi nuôi
gà.”
“Cô muốn làm gì thì làm.” Ô Vũ lạnh nhạt nói, “Đừng thiếu cơm của ta là được.” Hắn không nói thêm gì, rút một cây sáo, uyển chuyển thổi một
khúc, làm cho thu quang thủy sắc nhiễm một vẻ bi thương thê lương thật
sâu.
Bạch Dực ôm đầu gối nhìn thiên không, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Ô Vũ không an ủi nàng, chỉ khua chèo, đưa thuyền xuôi dòng xuống
sông Dạ Uyển, nghỉ lại quán trọ ở Tịch Trấn một đêm, mới ngược dòng trở
về, tuyệt không cố sức.
Ven đường hái một đống lớn rau dại thượng vàng hạ cám, hắn cũng
không nói gì, chính là vì không thích thức ăn ở Tịch Trấn thêm nhiều
nước tương, ăn khó chịu. Một chuyến bồng thuyền chi lữ mùa thu như vậy, lại khiến cho tâm
tình Bạch Dực toàn bộ trở nên sáng sủa. Tuy rằng nhắc lại chuyện c