
ên, làm anh đau đớn không thở nồi!”
Hắn
xoay người tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng hai mắt của hắn, đôi mắt màu nâu quen
thuộc kia, còn có cả sự điên cuồng trong đó nữa!
“Anh đã
tự nói với bản thân mình, không được hỏi thăm tin tức của em! Chỉ cần em
không xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ buông tha cho em. Nhưng mà bây giờ, em
lại đến đây, lại nhớ tới bên người anh!”
“Không…”
Tôi cố gắng tìm lại dũng khí của mình, nghẹn ngào lắc đầu, không phải như
thế, không phải, tôi không cần, không muốn trở lại như trước! Ánh mắt của
Đường Diễm Diễm đã nói cho tôi biết, hắn muốn nhốt tôi, hắn muốn giam cầm tôi!
Không
được! Tôi không muốn trở lại địa ngục, không muốn tiếp tục cuộc sống sống không
bằng chết đó.
“Đường
Diệc Diễm, anh đã nói… nói anh buông tha cho tôi!” Tôi thống khổ kêu lên, cầu
xin hắn: “Anh đã nói rồi mà!”
Trong
mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia đau đớn, hắn ôm cổ tôi: “Nhưng mà anh
không có cách nào, anh không khống chế được, anh không làm được! Duyệt Duyệt,
trở về bên anh, anh muốn em!”
Không!
Tôi giãy dụa, liều mạng kháng cự: “Không! Tại sao anh lại nói mà không giữ lời,
tôi không muốn!”
Tại
sao… hạnh phúc của tôi lại ngắn ngủi như vậy?
“Tôi
nghĩ, anh vẫn là nên bỏ đôi tay đang đặt trên người bạn gái tôi xuống đi!” Ngay
lúc chúng tôi đang giằng co, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên.
Việt
Phong!
Hai mắt
tôi đẫm lệ nhìn Trần Việt Phong đang đứng trước mặt. Anh ấy đã nhìn thấy, thấy
tôi và Đường Diễm Diễm dây dưa.
Mà anh
lại lạnh lùng đứng đó, không có biểu tình gì.
Tôi xấu
hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh!
“Bạn
gái?” Đường Diệc Diễm hừ lạnh, nắm chặt bả vai của tôi, khiến tôi không thể
động đậy!
“Duyệt
Duyệt, thế này là sao?” Hắn tao nhã quay đầu, khuôn mặt đột nhiên trở nên âm
trầm, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua hai má đang tái nhợt của tôi, đôi mắt sắc
lạnh, cảm giác đau đớn từ trên mặt tôi truyền đến. Đầu ngón tay của
Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng rơi trên da thịt tôi, hắn không hề cào xước mặt của
tôi, nhưng lại làm cho tôi cảm giác được đau đớn, và cả… sự phẫn nộ của hắn!
“Em
nhanh như vậy đã quên tôi rồi ư? Quên từng đêm tôi đã dày vò em như thế
nào sao?” Hắn bắt đầu tăng thêm lực đạo, tôi cố nén lại dòng nước mắt sắp tràn
ra khỏi mi, mấp máy khóe miệng!
“Tao
bảo mày buông tay ra cơ mà! Thằng khốn!” Tiếng Trần Việt Phong rít gào truyền
đến bên tai tôi. Giây tiếp theo, tôi đã bị Đường Diệc Diễm đẩy ra, hai
người con trai cùng xông vào đánh nhau, bốn phía vang lên tiếng la hét ầm ĩ!
Tôi
kinh hách đứng một bên, không, sao lại biến thành như vậy! Sao có thể!
“Việt
Phong! Dừng tay, dừng tay Đường Diệc Diễm!” Tôi bất lực đứng ở một bên hét to,
ai cũng không thể tham gia trận đấu điên cuồng của hai người đó, họ tựa như hai
con sư tử cuồng dã, không chút lưu tình nào cắn xé đối phương. Thề sống chết
cũng không buông!
“Dừng
tay, mau dừng tay!” Bọn họ sàn sàn tương đương như nhau, căn bản chính là tàn
phá lẫn nhau. Thấy không ai dám tiến lên, tôi cắn răng một cái, từ từ nhắm hai
mắt lại, lao thẳng về phía hai người, vững vàng ôm lấy Trần Việt Phong, trên
mặt lập tức bị người ta nặng nề đánh cho một quyền, nỗi đau đớn trong tim bắt
đầu lan tràn khắp cơ thể. Trước mắt bắt đầu mơ hồ, tất cả mọi thứ đều chao đảo,
dần dần, tôi không còn nghe được những tiếng rít gào, nhốn nháo, quát to kia
nữa… Một giây trước khi bóng tối đánh úp lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ lo
lắng của Trần Việt Phong, anh nhíu chặt mày, liên tục hét gọi tên tôi, liên
tục… Tôi muốn vươn tay chạm đến đôi lông mày đang rối loạn kia. Nhưng chỉ có
thể vô lực buông xuống, để mặc bóng tối vây quanh mình!…
Việt
Phong!
Việt
Phong!
Em
không muốn anh bị tổn thương, em không muốn!
Tỉnh
lại, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi khiến tôi khó chịu khẽ
nhíu mày, cảm giác đau đớn ở hai bên má cũng truyền đến. Nhất định là vô
cùng thê thảm rồi, Đường Diệc Diễm xuống tay chưa bao giờ lưu tình, đặc biệt là
đối với kẻ thù của hắn!
“Em
tỉnh rồi sao?” Một giọng nói mỏi mệt vang lên, tôi ngẩng đầu, là Trần Việt
Phong với đôi mắt tràn ngập tơ máu.
“Việt
Phong! Hắn…” Tên ác ma kia không làm khó dễ anh ấy chứ?
“Hắn đi
rồi!” Trần Việt Phong lạnh lùng nói, đỡ tôi ngồi dậy, săn sóc đem gối đặt ở
phía sau tôi, nhẹ nhàng vuốt hai má của tôi, đáy mắt hiện lên sự đau lòng. “Còn
đau không?”
“Sao em
lại ngốc như vậy! Một quyền kia không cẩn thận sẽ lấy mạng em!”
Tôi mệt
mỏi lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt: “Việt Phong, thực ra em…”
Tôi từng có một đoạn quá khứ không thể chấp nhận nổi, tôi không dám nói cho anh
biết!
“Được
rồi, em không cần nói gì cả!” Trần Việt Phong ngắt lời tôi, anh dịu dàng xoa
trán tôi: “Tiểu Diệp, em quên rồi sao? Chúng ta đã nói, không đề cập tới quá
khứ nữa, chỉ có tương lai mà thôi!”
“Việt
Phong!” Tôi yếu ớt bổ nhào vào lòng anh, nước mắt ướt đẫm khoé mắt. Việt Phong!
Tôi gắt gao ôm chặt lấy anh, tôi thật sự rất sợ, sợ mất đi anh, sợ vô cùng!
Hắn đã
xuất hiện, hắn sẽ không chịu dừng tay, chúng