Cấm Tình

Cấm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325485

Bình chọn: 7.00/10/548 lượt.

tranh cãi ầm ĩ, mà luôn quên mất kẻ đầu

sỏ gây chuyện đã đùa bỡn mình và người phụ nữ kia như thế nào!



những điều lố bịch đó chỉ có những người này mới làm được, hoặc có thể nói là

“lăng nhăng”! Trong mắt hắn, tôi và cô gái kia… còn cả những người có lẽ đã bị

hắn sớm quên mất tên, quên mất dáng vẻ, rồi biết bao cô gái mới nữa, chúng tôi

cũng không thể xem như bạn gái của hắn, chỉ có thể được coi là món đồ chơi mà

thôi! Đồ chơi!

Đồ chơi

để giải khuây cho cuộc sống buồn tẻ của hắn!



chúng tôi lại ở trong này tự cho là đúng, càng đấu đến ngươi chết ta sống, có ý

nghĩa sao? Cho nên đối với ánh mắt thị uy của những cô gái đó, tôi vẫn thường

làm như không thấy, cô nàng kia đương nhiên cũng không ngoại lệ!

Tôi cúi

đầu, không muốn tiếp tục đối diện với cô ta nữa, nhưng lại vô tình cảm giác

được một ánh mắt nóng bỏng chiếu đến, lần theo đó nhìn lại, quả nhiên là tên

tóc dài kia. Hắn tên là Trần Huân thì phải! Lúc này hắn đang nhìn tôi với vẻ

mặt hết sức nghiền ngẫm, thấy tôi liếc về phía đó, những ngón tay thon dài đang

nắm ly rượu của hắn bỗng nhẹ nhàng nâng lên, hắn cười cười, hướng về phía tôi

làm động tác kính rượu.

Tôi

phiền chán nhíu mi, quay người lại một chút, không thích hắn không kiêng nể gì

mà nhìn tôi như vậy, giống hệt ánh mắt của Đường Diệc Diễm, tràn ngập đoạt lấy,

đều khiến cho người ta thấy ghê tởm!

Vừa

chuyển tầm mắt đã chạm ngay với Đường Diệc Diễm đang ngồi ở phía đối diện, tim

tôi bỗng run lên. Đôi mắt màu hổ phách của Đường Diệc Diễm như ẩn như hiện

trong ánh đèn mờ ảo, xuyên một đường thẳng tắp về phía tôi, tưởng như lơ đãng

nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến thân mình tôi run lên dữ dội. Tại sao tôi bỗng

nhiên cảm giác được một trận rét lạnh, mang theo ý cảnh cáo?

Cảnh

cáo, cảnh cáo tôi cái gì chứ? Kỳ quái, lạ thật!

Sau đó,

tôi không nhìn thêm bất cứ ai nữa, chỉ biết cúi đầu xuống, đùa nghịch những

ngón tay của mình. Đúng, chính là ngón tay, tôi đã nhàm chán đến mức phải lấy

tay phải quấn quít lấy tay trái, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự ầm ỹ xung

quanh, chơi một mình cũng không phải tệ lắm!

Không

biết nghịch bao lâu, mí mắt dần trở nên nặng hơn, ngay cả những âm thanh ồn ào

bên cạnh cũng không vực dậy được tôi. Tôi vụng trộm ngả người ra phía sau, lưng

dựa vào đệm ghế mềm mại, dù sao những người này vốn đang chơi đến quên trời

đất, làm gì có ai chú ý đến tôi đâu? Vì thế tôi yên tâm lớn mật nhắm mắt lại,

lợi dụng ánh sáng yếu ớt của đèn mà trộm ngủ, ngày mai còn phải đi học nữa. Đám

người này không cần lo chuyện học hành nên có thể chơi đến tận sáng, nhưng tôi

vẫn phải đến trường!

Mặc kệ

mùi rượu, mùi thuốc lá khắp bốn phía, tôi vẫn chìm sâu vào trong giấc ngủ, thân

mình cũng vô thức dựa vào vật mềm mại gì đó, cho đến khi mơ mơ màng màng cảm

giác được có ai đó khẽ chuyển người tôi khỏi vị trí không thoải mái, tôi xê

dịch thân mình một chút, tìm một tư thế thoải mái tại chỗ nằm khá tốt này mà

tiếp tục ngủ…

Ngủ bao

lâu cũng chẳng rõ, chỉ biết là bỗng có ai hô to một tiếng, tôi giật mình bừng

tỉnh, ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại thấy mình đang nằm trong lòng ai đó, trong

lòng sao?

Trần

Huân! Cảnh tượng trước mắt, cơ thể của tôi thậm chí còn dán một nửa trên người

hắn, khuôn mặt của Trần Huân vẫn giữ nét cười trong suốt nhìn tôi, hắn nhướng

mày: “Tỉnh rồi à?”

Tôi như

bị điện giật, vội đẩy hắn ra, mặt bỗng chốc đỏ bừng lên. Sao lại, sao có thể

nằm trong lòng hắn cơ chứ!

Tôi

kinh hách, tiếp tục lùi lại một chút, nhìn bốn phía xung quanh, chỗ này ngoài

hai người chúng tôi ra, những kẻ khác đều không thấy đâu, Đường Diệc Diễm đâu

rồi? Không phải tôi muốn nhìn thấy hắn, mà thật sự tôi có vẻ quen thuộc với hắn

hơn. Tôi cũng không muốn vừa thoát khỏi ổ sói đã phải chui ngay vào hang hổ,

biến thành món đồ chơi của một mình hắn đã là đủ lắm rồi, tôi không muốn làm đồ

chơi cho cả nhóm người này!

Nhưng

bây giờ hắn rốt cuộc đã đi chỗ nào rồi?

Tôi

khẩn trương nhìn khắp xung quanh, lại cảm giác được Trần Huân đang dần áp sát

người tôi. “Anh muốn làm gì?” Tôi gần như hét chói tai, nhìn hắn một cách phòng

bị.

“Có làm

gì đâu? Sớm hay muộn em vẫn phải cùng tôi thôi!” Trần Huân cười đến bất cần

đời, bộ dáng như đang tuyên thề, giống như hắn đã từng nói, bọn họ thường xuyên

trao đổi bạn gái để chơi? Tôi không muốn!

“Vĩnh

viễn sẽ không!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng hắn. “Đường Diệc Diễm ở đâu?”

Tôi muốn rời đi, rời khỏi kẻ mê gái này ngay lập tức! Tôi thật không biết mình

đã trêu chọc hắn ra làm sao, cũng như không hiểu đã hấp dẫn Đường Diệc Diễm như

thế nào!

“Hắn?”

Trần Huân cười, cười đến quỷ dị. “Chỉ sợ bây giờ mà đi, sẽ quấy rầy đến nhã

hứng của hắn đấy!” Dứt lời, hắn chỉ về căn phòng ở phía xa. Tôi hoang mang nhìn

hắn, không rõ ý cười trong mắt hắn là sao, chỉ cảm thấy khuôn mặt của hắn làm

cho người ta cảm thấy khó hiểu! Trừng mắt nhìn hắn một cái, tôi lập tức đi về

phía căn phòng kia, tôi muốn đến để nói với tên chẳng ra gì đó rằng tôi muốn

rời đi, không thể tiếp tục ngốc nghếch ở trong này thêm một giây ph


Insane