
có phải là quá nhanh rồi không, thật sự không
thành vấn đề sao?
“Được
rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!” Đường Diệc Diễm dường như không muốn
để tôi có thời gian nói “có thể chứ”, lập tức kéo tay tôi đứng dậy. “Đi thay
quần áo đi, hôm nay em muốn ăn gì?”
Xem ra
Đường Diệc Diễm đã hạ quyết định, tôi cũng không muốn tiếp tục cùng anh dây dưa
đề tài này. Anh vốn dĩ đã quyết định đi, thực sự, tôi cũng rất muốn rời khỏi
nơi này.
Vì thế
tôi ngoan ngoãn đi thay quần áo. Sau khi cùng Đường Diệc Diễm ăn cơm về, anh
quả nhiên bắt tay vào việc liên hệ với khách sạn sắp xếp phòng. Anh không ngừng
gọi điện thoại. Buồn chán, tôi cũng chỉ biết lên mạng, lại phát hiện mình đã
lâu chưa lên đây. Mẹ tôi đã gửi cho tôi không ít thư. Thế này mới nhớ, cũng
phải vài tháng rồi tôi không liên lạc với ba mẹ. Thật đúng là bất hiếu! Tôi
nhanh chóng trả lời thư của mẹ, tìm cả đống lý do, nhưng cũng không chịu gọi
điện thoại. Tôi sợ tâm trạng mình bây giờ sẽ làm mẹ phát hiện ra điều gì đó.
Tôi không muốn ba mẹ lo lắng, tôi cũng không biết phải nói với họ chuyện của
Qua Nhan như thế nào nữa, tất cả... chờ có cơ hội rồi nói sau. Bằng không, cũng
chỉ tăng thêm bi thương mà thôi! Tôi dại ra nhìn lời nhắn của mẹ trên màn hình,
xem đi xem lại, bất tri bất giác nước mắt lại bắt đầu đảo quanh. Mang thai hình
như khiến cho người phụ nữ trở nên dễ khóc!
Thật
lâu sau, tôi tắt máy tính, khẽ thở dài. Vừa xoay người đã thấy Đường Diệc Diễm
tựa vào cửa nhìn tôi. Tôi ngẩn ra, anh đã đứng ở đó từ lúc nào?
“Diệc
Diễm!” Tôi quẫn bách nhắm mắt lại, không muốn bị anh phát hiện ra đôi mắt sưng
đỏ của tôi!
Đường
Diệc Diễm đi về phía tôi, ngón cái nhẹ nhàng kéo khuôn mặt của tôi qua, trong
mắt tất cả đều là đau lòng: “Lúc anh không có ở bên cạnh, em mỗi ngày đều ở nhà
trộm khóc như vậy sao?”
“Em…”
“Duyệt
Duyệt... Tất cả đều đã trôi qua, đừng suy nghĩ gì nữa, được không? Bây giờ em
hãy chỉ nghĩ đến anh, nghĩ đến cục cưng, nghĩ về tương lai tốt đẹp của chúng
ta!”
“Diệc
Diễm…” Tôi dựa vào lòng anh, nghe từng nhịp tim đập của anh truyền đến bên tai,
bỏ qua được sao? Nhiều người hy sinh như vậy, tôi còn có thể có được hạnh phúc
sao?
“Nhìn
xem, em lại nhíu mày rồi!” Đường Diệc Diễm không vui đưa tay lên, vuốt ve hai
hàng lông mày đang nhíu lại của tôi.
“Diệc
Diễm!” Anh nói tất cả đã kết thúc. Nhưng tại sao, em vẫn cảm thấy bất an như
vậy. Có phải vì vốn dĩ tưởng rằng có thể một đường chạy tới đích, lại bỗng
nhiên phát hiện ra nhiều khúc quanh co, là không thích ứng, hay là quá vui
sướng?
Diệc
Diễm, thật sự mệt mỏi quá! Hy vọng, tất cả đã thật sự kết thúc!
Sáng
sớm ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng theo Đường Diệc Diễm lên máy bay, cho đến
khi ngồi xuống ghế da mềm mại của khoang hạng nhất, tôi vẫn không thể tin được,
chúng tôi cứ như vậy mà rời khỏi, không có gánh nặng gì, bỏ hết tất cả, thoải
mái tự tại đi ra nước ngoài du lịch?
Tôi
lặng lẽ ngồi, Đường Diệc Diễm săn sóc đưa cho tôi một ly sữa. Tôi đón lấy, mắt
nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của tiếp viên hàng không. Hâm mộ? Có một người đàn ông
xuất sắc như vậy săn sóc bên cạnh, nhìn Đường Diệc Diễm bộ dáng thật cẩn thận
che chở tôi, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Đúng vậy, vì đứa nhỏ, vì
Qua Nhan, tôi không nên tiếp tục rầu rĩ không vui. Cuộc sống không phải vẫn
phải tiếp diễn hay sao? Đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, chờ đợi chúng tôi
sẽ là một tương lai tốt đẹp.
Diệc
Diễm, nhất định như vậy! Mang thai khiến tôi trở nên thèm ngủ. Tôi dựa vào bả
vai Đường Diệc Diễm, vừa tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh ở sân bay New Chitose,
Hokkaido. Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, kéo hành lý, vừa mới đi ra cửa sân bay,
đã có một người đàn ông cung kính đứng ở đó, mỉm cười với chúng tôi, phía sau
là một chiếc xe sang trọng.
Tôi
hoang mang nhìn Đường Diệc Diễm. Đây là?
Đường
Diệc Diễm chỉ mỉm cười, người lái xe đặt hành lí vào cốp cho chúng tôi.Vừa ngồi
xuống, người đàn ông bỗng nói với Đường Diệc Diễm điều gì đó, ngoài một vài từ
ngữ đơn giản, còn lại tôi đều không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng khiêm tốn của ông
ta, hẳn là rất kính sợ Diệc Diễm .
“Diệc
Diễm, anh quen ông ấy à?” Rốt cuộc, tôi không thể chịu được tò mò, bèn mở miệng
hỏi.
Đường
Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, khẽ cười: “Là tổng tài của một công ty thương mại
ở Nhật Bản, muốn cùng Đường thị hợp tác một số dự án. Biết anh muốn đến Nhật
Bản để thảo luận về việc kinh doanh, anh nói với ông ấy là chỉ tập trung một
vài ngày để tôi cùng vợ đi thăm quan, kết quả ông ta đã nghĩ ra cách này, đến
sân bay Sapporo mất một tiếng, em còn có thể nghỉ ngơi một chút!”
Vợ? Tôi
ngẩn ra, vừa rồi, người đàn ông Nhật Bản đó cười cười nhìn tôi, Diệc Diễm nói
với ông ta rằng tôi là vợ của anh?
Khóe
miệng bất giác cong lên. Vợ!
...
“Đúng
rồi, Diệc Diễm, người ta nói đàn ông Nhật Bản đều theo chủ nghĩa Sô vanh*, anh nói có phải hay không?”Đột nhiên rất tò mò, tôi
nhìn người đàn ông đang giúp chúng tôi cất hành lí, ông ta chẳng phải là tổng
tài sao? Còn giúp chún tôi chuyển hành lý?
“Muốn
biết