XtGem Forum catalog
Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321143

Bình chọn: 10.00/10/114 lượt.

y sao? Còn

nữa, nói đến điện thoại, Hỷ Lạc liền dựng tóc gáy.

Nếu như ông trời người đang

ngủ say, tỉnh lại đột nhiên phát hiện tiếng chuông di động của mình thay đổi còn chưa tính, vấn đề là ở trên màn hình thình lình thấy được tấm

hình của một người đàn ông trước giờ chỉ có một loại biểu tình đang

hướng phía bạn làm mặt quỷ, bạn chắc hẳn cũng sẽ như Hỷ Lạc lập tức từ

trong mơ giật mình tỉnh giấc chứ hả?

Hỷ Lạc nhìn tấm ảnh đó, Lâm

Hạo Sơ chụp lúc nào, vì sao cô không biết? Lại còn có đoạn phim? Hỷ Lạc

mở ra xem, chẳng qua cô có nghĩ đến nát đầu cũng không dám nghĩ Lâm Hạo

Sơ sẽ nói gì đó. Hỷ Lạc ấn phím phát hình Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ thật

tốt bụng mà giải thích, “Anh là học em trước đây xem mấy tình tiết cổ hủ trong phim Hàn đó, lúc đó em xem suốt ngày không phải nói rất lãng mạn

sao.”

Hỷ Lạc day day huyệt thái dương, được rồi, xác thực Lâm Hạo Sơ rất “có lòng” theo đuổi cô.

Hẹn với Lâm Mẫn đi dạo phố,

hai người dạo đến mệt đứ đừ, lúc đang phân vân có nên tìm nơi nào đó

uống nước, miệng Lâm Mẫn thé “A” một tiếng. Hỷ Lạc theo tầm mắt của cô

nhìn tới, phía trong một tấm cửa sổ sát đất thật lớn, Lâm Hạo Sơ và một

phụ nữ đang ngồi trong quán cà phê nói gì đó, tuổi tác người phụ nữ kia

cũng không lớn lắm, cỡ chừng 26, 27 tuổi,… mái tóc xoăn màu hạt dẻ, mặc

quần dài màu đen. Hỷ Lạc xác định người phụ nữ này cô không biết cũng

chưa thấy qua.

Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh cô

ta, nghe cô ta nói gì đó, bởi vì Hỷ Lạc chỉ thấy một bên mặt, không thấy rõ lắm vẻ mặt của anh.

Hỷ Lạc quay đầu, làm bộ bình tĩnh, “A cái gì mà a? Không phải uống cà phê sao, có cái gì đáng ầm ĩ nhặng xị chứ.”

Lâm Mẫn bĩu môi, “Là người đẹp đó, thực sự không muốn vào xem?”

Hỷ Lạc lắc đầu, “Không đi, vì sao lại đi.”

Lâm Mẫn làm bộ thở dài, “Không đi cũng tốt, tụi mình trốn là được rồi, họ cũng không phát hiện ra mình.”

Hỷ Lạc trong mũi hừ một

tiếng, liếc mắt hai người kia trong quán cà phê, “Tại sao tụi mình phải

trốn chứ, phải đi quán này.” Nói xong bắt lấy tay Lâm Mẫn đi vào quán cà phê kia.

Lâm Hạo Sơ là đang đối diện

với cửa ra vào, cho nên người vào quán anh đều có thể thấy rõ. Khi thấy

Hỷ Lạc và Lâm Mẫn đi vào, tất nhiên anh hơi bất ngờ, liền thấy Hỷ Lạc

không có phản ứng với anh mà còn cùng Lâm Mẫn ngồi xuống một góc sát cửa sổ cách chỗ anh rất xa, trong mắt anh có chút ý cười, nói với đối

phương vài câu, anh hướng chỗ Hỷ Lạc đi tới.

Lên tiếng chào hỏi với Lâm Mẫn, anh ngồi bên cạnh Hỷ Lạc, “Giới thiệu cho em một người quen.”

Hỷ Lạc liếc mắt thấy người

đẹp bên kia đang nhìn qua, trong lòng chua xót, lắc đầu, “Không đi, có

quan hệ gì với em đâu.”

Lâm Hạo Sơ nhẹ giọng dụ cô, “Đi rồi em sẽ biết, hử?”

Hỷ Lạc nhướn mày, “Này, anh không phải nên ở đây xem mắt sao, muốn kéo em đi làm lá chắn sao?”

Lâm Hạo Sơ tức giận chụp trán cô một lát, “Cô à, làm phiền động não, anh còn chưa ly hôn, xem cái gì mắt?”

Hỷ Lạc còn chưa nói thì người đẹp kia đã đi tới trước bàn các cô, cô cười quan sát Hỷ Lạc, lịch sự

vươn tay phải, “Chào chị, chị chính là Tần Hỷ Lạc?”

Hỷ Lạc xấu hổ vươn tay phải

bắt tay với cô, “Xin chào!” Trong lòng âm thầm kinh ngạc vô cùng, cô ta

biết cô? Nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, bộ dáng thằng nhóc này bày đặt xem

kịch hay, hoàn toàn không đếm xỉa đến.

Người đẹp kia ý muốn ngồi xuống, “Tôi có thể ngồi đây không?”

Hỷ Lạc vội vã gật đầu, “Đương nhiên có thể.”

Sau khi người đẹp ngồi vào

chỗ của mình thì nhìn Lâm Hạo Sơ, sau đó hướng Hỷ Lạc mỉm cười, “Tôi là

em gái của Lâm Hạo Sơ, chị có thể gọi Mộc Hủy.”

Em gái? Lâm Hạo Sơ có chị thì cô biết, lúc nào lại lòi ra em gái thế? Hỷ Lạc nhìn nhìn Lâm Hạo Sơ,

Lâm Hạo Sơ nói một câu đơn giản, “Hà Mộc Hủy.”

Đầu óc Hỷ Lạc hiểu rõ, thì ra là con gái Hà Vịnh Thanh, thế nhưng, con gái Hà Vịnh Thanh không phải

nên ở Mỹ sao, bây giờ chạy tới thành phố N tìm Lâm Hạo Sơ làm cái gì?

Hà Mộc Hủy nói không nhiều lắm, nói những câu mang tính trọng điểm, biểu tình trên mặt cũng không nhiều, chỉ là

thi thoảng mỉm cười, nhưng nụ cười đó thấy thế nào cũng khiến cho người

ta không có cảm giác ấm áp. Có lẽ cho rằng có Lâm Mẫn ở đây, cũng có lẽ

ngay cả Hỷ Lạc cô ta cũng kiêng kỵ, cô ta không nói chuyện riêng nhiều

lắm. Phần lớn thời gian đều là nghe Hỷ Lạc, Lâm Mẫn, Lâm Hạo Sơ ba người tán gẫu với nhau. Trên đường Lâm Hạo Sơ đưa Hỷ

Lạc về nhà, Hỷ Lạc có vài lần mở miệng định hỏi, cuối cùng thấy Lâm Hạo

Sơ tựa hồ cũng không có hứng thú nói chuyện, thế là cô rất thức thời im

miệng. Hà Mộc Hủy và Lâm Hạo Sơ gặp mặt nhất định là có chuyện để nói,

nhưng mà là chuyện gì? Nếu như Lâm Hạo Sơ ngay cả cô không muốn nói, với sự hiểu biết của Hỷ Lạc về anh, đây nhất định là chuyện rất nghiêm

trọng.

Đến cổng chung cư, Hỷ Lạc chuẩn bị xuống xe,cô mở dây an toàn, nhìn nhìn Lâm Hạo Sơ, “Không vào trong ngồi chút à?”

Lâm Hạo Sơ nghĩ nghĩ nhưng không trả lời câu hỏi của cô, “Hỷ Lạc, có thể về Paris trễ một chút không?”

Hỷ Lạc ngây ra, “Làm sao vậy?”

Lâm Hạo Sơ nhìn cô một hồi,

cười cười, “Không có gì.” Anh cúi người kéo Hỷ Lạc vào trong lòng ôm ấp, Hỷ Lạc có ý đồ khẽ ng