
úng tôi sẽ báo lên Trung ương Đoàn, thưởng
cho em một phần thưởng đặc biệt!”.
“Em không cần phần thưởng gì cả!” Lâm Tiểu Niên cong
môi, vỗ vỗ vào chiếc túi đựng tiền nói. “Xem ra em tính nhầm mất rồi, thiếu mất
năm trăm nghìn.” Thì ra, cô trước sau đều không hề quan tâm đến tiền bạc. Biểu
hiện khó coi vừa rồi chỉ vì cô tính sai giá trị số tiền trong đó.
Trên tờ giấy chứng nhận khen thưởng ghi rõ tên cô và
ghi cả lý do được thưởng.
Lâm Tiểu Niên xem xong, gấp tờ giấy lại, nắm trong
tay, hỏi Vu Hữu Dư: “Sư huynh, tờ giấy chứng nhận này sao lại ở chỗ anh vậy?”.
“Anh lại muốn hỏi em, trại hè chưa kết thúc, sao đã
lặn mất tăm vậy hả? Sau này anh có hỏi những người trong trại hè, không ai biết
tại sao cô gái trông xinh như búp bê sứ đột nhiên lại xin rút lui.”
Lâm Tiểu Niên nhớ lại tính tùy tiện của mình khi đó.
Vì nhớ nhà, cũng vì nhớ Kiều Hoài Ninh, thế là cô vờ bị bệnh đánh lừa trại
trưởng và chỉ đạo viên, sau đó lặng lẽ rời khỏi Thiểm Tây, đến Bắc Kinh, sau đó
về thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Hè năm đó, cô đã đi qua quá nửa đất nước Trung Quốc,
cô cho rằng có thể được ở bên cạnh Kiều Hoài Ninh, nhưng tất cả mọi nỗ lực đều
chỉ khiến cô càng xa anh hơn.
Lâm Tiểu Niên chìm trong hồi ức, trong lòng cảm thấy
chua xót.
“Trại trưởng báo tin đã tìm được số tiền bị cướp lên
Trung ương Đoàn đã xin phần thưởng cho em nhưng hôm nhận được giấy chứng nhận
mới phát hiện em đã rút khỏi trại hè. Khi đó, đại học Chiết Giang là trường
đăng cai trại hè, anh đại diện cho phía đoàn trường dẫn đoàn đi, vì vậy, giấy
chứng nhận tạm thời giao cho anh cất giữ.” Vu Hữu Dư giải thích đầu đuôi sự
việc.
“Thì ra anh chính là nam sinh ở phòng làm việc của
trại trưởng hôm đó. Thì ra đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Lâm Tiểu Niên
nhớ lại buổi tối hôm đó, ngoài trại trưởng và chỉ đạo viên, trong phòng làm
việc bộ chỉ huy trại còn có một người nữa.
“Lần đầu tiên sao?” Vu Hữu Dư nhún vai. “Thế trên xe
bus, em đã dựa vào vai ai khóc, dựa vào vai ai ngủ? Lại còn lấy mất chiếc áo
khoác thể thao của anh nữa chứ. Chiếc áo hiệu Adidas ấy trên thế giới chỉ sản
xuất số lượng có hạn thôi đấy!”.
“Anh?” Lâm Tiểu Niên không còn gì để nói. Thì ra, trên
chuyến xe bus hôm đó, chính anh là người ngồi cạnh cô: “Vì sao sau đó anh không
tìm em đòi lại áo?”.
“Chẳng phải là anh lúc nào cũng đợi em chủ động mang
áo tới trả lại sao?”.
“Em làm sao biết được mình nên trả lại ai chứ?” Lâm
Tiểu Niên đang tựa vào cột đèn, ánh đèn hắt lên, lưu lại những vệt sang lốm đốm
trên mặt cô: “Vì sao anh không đưa trả em tờ giấy này sớm hơn?”.
Anh cười ha ha: “Trước kia anh muốn xem xem, rốt cuộc
em có nhiều tiền đến thế nào mà không chút quan tâm đến số tiền hơn một triệu
như vậy?”.
Lâm Tiểu Niên bỗng nhiên hiểu ra: “Kết quả thế nào?”.
Vu Hữu Dư lắc lắc đầu: “Hình như không giống người có
tiền”.
“Không phải “hình như”, mà là thực sự không có.” Lâm
Tiểu Niên nhớ tới chuyện anh bắt cô đền chiếc PSP, bắt cô mời cơm ở Lệ Gia
Thái, không kìm được, trong lòng bừng bừng lửa giận.
“Này, em làm sao thế?” Vu Hữu Dư bước lại chỗ thảm cỏ,
xếp tròn chân ngồi trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô từ đầu tới chân.
Lâm Tiểu Niên rầu rĩ nói: “Hối hận! Em thực sự vô cùng
hối hận!”.
“Đáng hối hận thật, lúc đó nhiều tiền như thế mà lại
nộp lên cấp trên. Nếu em giữ lại số tiền ấy thì bây giờ đã là một phú bà thực
sự rồi.” Vu Hữu Dư cười, ánh mắt chứa đầy vẻ mờ ám.
Lâm Tiểu Niên trợn mắt nhìn anh: “Em đang hối hận,
đáng lẽ không nên tham gia trại hè đó!”. Nếu không có trại hè đó, anh sẽ không
chú ý đến cô, cũng không bắt cô đền đồ, cũng không bắt cô mời cơm, cũng sẽ
không… Cô cũng không phải tiêu nhiều tiền như thế, khiến Quan Lan nghi ngờ cô
vì thiếu tiền mà lấy trộm ví của cô ấy.
“Sau này, rất nhiều người đều nói, hội trại lần ấy có
ý nghĩa rất đặc biệt.” Vu Hữu Dư hình như thực sự muốn gây chuyện với cô: “Em
nên hối hận vì mình đã rút lui quá sớm.”
“Thì ra…”. Lâm Tiểu Niên như đang suy nghĩ: “Anh đã
biết em từ trước rồi.”
“Gì cơ?” Vu Hữu Dư nghe không rõ.
Lâm Tiểu Niên cười, không nhắc lại nữa.
Vu Hữu Dư vẫn kiên quyết trả lại thẻ ngân hàng cho Lâm
Tiểu Niên: “Anh không thiếu thứ này, tiền tiêu vặt các anh chị anh cho, đủ để
anh hàng ngày đến Lệ Gia Thái dùng bữa. Còn em, nếu không muốn kỳ sau phải nhịn
đói thì hãy mau nhận lại đi… Cẩn thận kẻo anh sẽ đổi ý, không trả lại em nữa
đâu.
Khi anh nói câu này, tiện tay nhét luôn tấm thẻ vào
cặp cô, lại sợ cô từ chối: “Cứ xem như tâm trạng em không tốt, cũng đâu cần
phải thể hiện giống như thế giới này đến ngày tận thế như vậy chứ?”.
Cô thật thà hỏi anh: “Có thật là biểu hiện của em rõ
như vậy không?”.
Vu Hữu Dư vẫn cười, trong làn gió đêm đầu hạ, nụ cười
mang theo hơi thở khiến người ta tỉnh lại. Anh gật đầu.
Cô thở dài: “Thực ra hôm ở đồn công an, em biết anh đã
giúp đỡ cứu nguy cho em. Nếu không, có lẽ bây giờ em vẫn còn phải ở đó cho họ
điều tra.”
Vu công tử khẽ huýt sáo, không trực tiếp thừa nhận.
Ở cổng sân vận động có một siêu thị nhỏ, mỗi khi hết
giờ tự học buổi tối