
âu hỏi này có gì đâu, do cô ấy gặp xui xẻo,
tự chuốc phải mà thôi.”
“Hữu
Dư, cậu không phải hơi ba phải sao?” Lần đầu tiên Tô Bắc Hải lớn giọng với bạn
bè như vậy, dường như có ý muốn nổi nóng.
Ngược
lại, Lâm Tiểu Niên từ từ khẽ đứng dậy nói: “Câu hỏi này thực sự không có gì, Tô
sư huynh không cần phải lo lắng cho em.” Đôi mắt đen láy của cô như đang phát
sáng, một thứ ánh sáng chói lóa, nhìn thẳng vào mặt Hữu Dư nói: “Câu hỏi này do
anh đặt ra phải không?”.
Vu Hữu
Dư dường như bị hoảng sợ dưới ánh mắt của cô, nhưng vẫn cười, gật đầu thừa
nhận: “Đúng.”
Lâm
Tiểu Niên cũng cười, trên mặt hiện lên sự thông minh: “Được, tôi trả lời.”
Cả đám
dông đều mở to mắt, căng tai nghe, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Lâm
Tiểu Niên khẽ nở một nụ cười, đôi môi hồng phớt khẽ cong lên, trên khuôn mặt
hiện rõ má lúm đồng tiền: “Lần đầu tiên thủ dâm à?” Cô khẽ mím môi hếch miệng
lên, giống như đang hồi tưởng điều gì đó: “Từ rất lâu, lúc còn đi nhà trẻ,
không đúng, là năm lớp một, chị hàng xóm nhà chúng tôi, vì không đồng ý để anh
Hoài Ninh làm bài tập thay tôi, chị ấy giật tóc tôi nên tôi đã cắn rách mũi chị
ấy.”
Lâm
Tiểu Niên dừng lại một lát, nhìn đám người đang mắt chữ A miệng chữ O gật đầu,
nói: “Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên tôi tự vệ!” [1'>
[1'> Có sự chơi chữ ở
đây, từ “thủ dâm” trong tiếng Trung đồng âm với từ “tự vệ” – ND
Vu Hữu
Dư cười chán, quay ra nhìn Lâm Tiểu Niên: “Em là hạng người gì đó? Tại sao cắn
vào mũi của người ta thế?”.
“Đây là
một câu hỏi tiếp theo sao? Đợi lần sau em thua sẽ trả lời anh.” Lâm Tiểu Niên
khẽ cười, cô giống như một bông hồng xinh đẹp, nhưng hồng nào hồng chẳng có gai.
Cô chớp mắt, giương đôi mắt lên thị uy, dường như muốn nói: “Đừng có để bị rơi
vào tay em, câu hỏi của em còn khó hơn câu hỏi của anh gấp vạn lần.”
TTT
Mọi
người chơi đến tận khuya. Sau khi kết thúc, Vu Hữu Dư ngăn Lâm Tiểu Niên nói:
“Tối thứ Sáu tuần này mời anh ăn cơm, Lệ Gia Thái.”
Lâm
Tiểu Niên nghĩ một lúc: “Được. Nhưng, em chưa từng đi đến nơi anh nói, đi thế
nào đây? Có phải đặt chỗ trước không?”
Vu Hữu
Dư cười: “Không cần đặt trước. Mình em đi chắc chắn sẽ không tìm thấy, đến lúc
đó anh sẽ đón em đi.”
Lâm
Tiểu Niên có chút e ngại: “Vu sư huynh, anh không cần phải lao tâm khổ tứ tìm
một quán ăn nhỏ để tiết kiệm tiền cho em vậy đâu. Em cảm ơn anh nhiều!”.
Vu Hữu
Dư không nín nổi cười: “Ừ, anh sẽ không tiết kiệm cho em đâu.”
“Xa
không?”
“Không
xa lắm.”
“Anh
lái xe đi à?”
“Tốt
nhất nên đạp xe đạp, nơi đó không đi xe vào được, một ngõ nhỏ đi rất vòng vèo.”
“Em có
xe đạp!”
“Đằng
sau có thể chở được người không?”
“Được.”
Xe đạp của cô do Kiều Hoài Ninh mua, cô đã từng mong Kiều Hoài Ninh chở cô đi
dạo quanh Bắc Kinh vài lần.
“Quá
tốt rồi!” Vu Hữu Dư vui mừng ra mặt.
“Nhưng,
em sợ em không đủ sức để chở anh đi.” Lâm Tiểu Niên thấy khó xử, mím chặt môi.
Vu Hữu
Dư cốc vào đầu cô nói: “Anh có thể để em chở hay sao? Nghĩ linh tinh gì thế?”.
Vu Hữu
Dư đạp xe đạp của Lâm Tiểu Niên, chở cô về hướng trung tâm phố cổ, vừa đi vừa
giới thiệu.
“Phía
trước là Tân Nhai Khấu, trước kia đều là những căn nhà san sát, chưa có khách
sạn, về sau mới được xây dựng, trông khác xa so với trước đây. Ngày xưa, khi
anh còn nhỏ bên cạnh tiệm cơm Tây An cũ chĩnh là cửa hàng sữa, nơi đó có món
sữa ngon nhất. Bây giờ sau khi qua tay một số ông chủ kinh doanh, cuối cùng trở
thành cửa hàng bán tạp phẩm. Cảm giác và dư vị vốn có của con đường trước kia đều
ở con ngõ này … Đi vào con ngõ ngỏ kia là đến Hộ Quốc, nơi đó có món ăn vặt nổi
tiếng nhất của Bắc Kinh, ví dụ như: bánh chiên bơ, ốc, bánh vòng, sữa đậu nành,
bánh ngô chiên, hoành thánh, trà hạnh nhân … Mỗi loại đều mang hương vị đặc
trưng của Bắc Kinh, ăn ngon mà lại rẻ.”
Lâm
Tiểu Niên nghe thế, chảy cả nước miếng: “Hay là chúng ta ăn tối ở đây đi?”.
Vu Hữu
Dư không đồng ý: “Anh thèm Lệ Gia Thái mấy ngày nay rồi. Vẫn nên đi ăn ở đấy
trước. Lát nữa quay lại sẽ mời em đi ăn quà vặt.”
“Cũng
được” Lâm Tiểu Niên thích thú cười đồng ý, “Gần đến quán ăn anh nói chưa?”.
“Sắp
đến rồi, em đừng làm loạn lên nữa được không? Ngõ nhỏ thế này đâm vào người ta,
rất phiền phức.” Vu Hữu Dư đạp xe rất chậm, Lâm Tiểu Niên ngồi sau xe cũng thấy
mệt, liền đổi tư thế, xe chao đảo, loạng choạng.
Đi được
khoảng mười mấy phút, bọn họ rẽ vào ngõ Dương Phòng.
Vu Hữu
Dư dừng xe lại, bảo Lâm Tiểu Niên xuống xe.
Lâm
Tiểu Niên chạy khắp nơi tìm quán ăn Vu Hữu Dư nói, nhưng không tìm thấy.
“Đến
chưa?” Cô hỏi.
“Chính
là nới này.” Vu Hữu Dư gật đầu, khẳng định chắc chắn. “Anh năm của anh đã đưa
anh đến đây mấy lần.”
Lâm
Tiểu Niên nhìn qua bên đó, nhìn thấy cửa quán chỉ thấy một chiếc hộp màu trắng
bên trong có đèn sáng, bên trên có viết mấy nét chữ nguệch ngoạc: “Số 11 Dương
Phòng.”
“Xem ra
cái quán ăn này nhỏ đấy, đến biển hiệu cũng không có.” Lâm Tiểu Niên nhắc khẽ.
“Vào
đi, tuy nhỏ, nhưng ở đây mùi vị hấp dẫn không có từ nào có thể diễn tả nổi
đâu.” Vu Hữu Dư đẩy cô đến gần cửa vào của tứ hợp viện [2'>, bên