
họ đến công viên Bắc Hải trượt băng, Lâm Tiểu Niên cảm thấy
rất vui.
Lâm
Tiểu Niên có tư chất trượt băng, băng đạo học rất nhanh, một lát sau có thể tự
mình đi, giống như đang đi bộ trên mặt đất.
Thẩm
Tam Nguyệt không biết trượt băng, nên với sự giúp đỡ của Tô Bắc Hải cô học chậm
hơn. Lúc cô nhìn thấy Lâm Tiểu Niên di chuyển trên tuyết, quay vòng, động tác
rất khéo léo, cảm thấy rất bất ngờ: “Tiểu Niên, cậu giỏi thật, khiến cho người
khác bất ngờ!”.
Tô Bắc
Hải nhìn cô ngẩn người ra, anh từ nhỏ đến khi trưởng thành đều sống gần Bắc
Hải, nhưng cũng không chơi trên tuyết giỏi như cô. “Lâm Tiểu Niên, em phải dạy
anh nhé!” Tô Bắc Hải đứng ở phía sau, nói.
“Được!”
Lâm Tiểu Niên nói và sửa động tác cho Tô Bắc Hải: “Phải hơi uốn người xuống,
như thế này…”. Cô ở phía trước đỡ cánh tay anh, ấn vào vai của anh: “Thấp
xuống, như thế…”.
Tô Bắc
Hải học rất tích cực, anh trượt bên cạnh cô, vừa trượt vừa kêu: “Niên Niên…”.
Giọng
nói và ánh mắt rất giống Kiều Hoài Ninh, đến ngữ điệu cũng giống, khiến cho Lâm
Tiểu Niên giật mình.
Lâm
Tiểu Niên nhìn thấy Thẩm Tam Nguyệt đang ngồi nghỉ bên cạnh hồ, cô trượt về
hướng đó, Tô Bắc Hải theo sau cô. Hai người cởi chiếc giày trượt ra để lên bờ.
“Mệt
chết đi được, nghỉ thôi.” Cô không dám nhìn Tô Bắc Hải, trốn đằng sau Thẩm Tam
Nguyệt thở hổn hển.
Sau
này, bất luận Thẩm Tam Nguyệt nói gì, cô cũng sẽ không đi chơi cùng họ nữa.
Lâm Tiểu Niên đeo cặp sách, nhanh chóng
rời khỏi phòng tự học, rời võ đài mà cô vốn không liên can này.
Chẳng qua chỉ vì một câu nói bốc đồng đã
châm ngòi nổ này, khiến cô vô tình chen ngang vào trong câu chuyện của người
khác, ngốc nghếch diễn trò hay cho mọi người xem.
Lâm Tiểu Niên hận cái tính nóng nảy của
mình vô cùng tận.
Khi bắt
đầu một học kỳ mới, tinh thần của Lâm Tiểu Niên có phần xuống dốc, lười không
muốn đi phòng tự học, cả ngày nằm dài ở ký túc xá xem phim.
Cát
Ngôn nhìn thấy cô có phần kỳ lạ bèn nói: “Lâm Tiểu Niên, sao cậu nằm dài cả
ngày vậy?”.
Quan
Lan hờ hững nói: “Lâm Tiểu Niên người ta không cần học, tiếng Anh cũng có thể
đạt được mười điểm. Chúng ta sao có thể so bì được.”
“Có bản
lĩnh cậu cũng có thể thi được mười điểm, đừng nói những lời nhạt nhẽo, vô vị
như vậy!” Cát Ngôn không quen nhìn Quan Lan chế giễu Lâm Tiểu Niên như vậy,
không thèm để ý lời nói của cô ấy.
Lâm
Tiểu Niên cảm kích nhìn Cát Ngôn, cười: “Mình sẽ quyết tâm cố gắng.” Nói xong,
cô ôm một chồng sách đi lên thư viện.
Đợi Lâm
Tiểu Niên đi rồi Cát Ngôn mới gắt lên với Quan Lan: “Đừng cho rằng chúng mình
không biết cậu đố kỵ với Lâm Tiểu Niên, có nhiều chuyện đừng quá đáng quá. Nếu
không sẽ tự cần đá đập vào chân mình đó!”.
“Cát
Ngôn, sao cậu nói những lời như vậy?” Quan Lan không hề yếu thế.
“Mình
thích nói gì thì nói! Đừng cho rằng Tiều Niên dễ bắt nạt, đừng cho rằng cô ấy
luôn chịu đựng cậu! Nói cho cậu biết, cô ấy chẳng qua không muốn tính toán với
cậu!” Cát Ngôn giọng đầy khinh bỉ, nói xong rồi bỏ đi.
Trong
ký túc xá chỉ còn lại một mình Quan Lan. Cô nắm chặt khăn trải bàn, trong đầu
hỏa khí bốc lên ngùn ngụt: “Tại sao các người đều đứng về phía Lâm Tiểu Niên?”.
Bắt đầu
mỗi kỳ học, sinh viên đều tổ chức các buổi họp mặt nho nhỏ, để mọi người có cơ
hội ăn uống vui chơi, làm quen với nhau, lần gặp mặt này sẽ được tổ chức ở
Melody cách đại học Chiết Giang không xa.
Có một
căn phòng trống. Lâm Tiểu Niên ngồi thu mình trong một góc, chầm chậm uống ly
bia Carlsberg, cô chỉ muốn thử xem cảm giác uống bia này có ngon như lời những
người khác nói hay không.
Mọi người
đều hát hò mệt cả, lúc dừng lại nghỉ, có một người đưa ra ý kiến, muốn mọi
người cùng chơi trò “giết người”.
Nhưng
quan tòa, tên sát thủ, nạn nhân, người bị tình nghi đều đã được vào vai.
“Trời
tối hãy nhắm mắt, sát thủ giết người! Trời sáng hãy mở mắt. Chu Hiểu Úy, bạn
đóng vai nạn nhân nhé, mọi người chỉ ra hung thủ giết người.”
Lâm
Tiểu Niên, tên sát thủ bắn chim này, dường như không hiểu đó là giả vờ, trong
chốc lát đã bị mọi người nhận ra cô chính là sát thủ. Vậy là cô phải chịu sự
trừng phạt trong tiếng cười của mọi người.
Sự
trừng phạt thường được lựa chọn giữa “nói thật và mạo hiểm” một trò chơi rất
đơn giản, Lâm Tiểu Niên chọn nói thật.
“Nạn
nhân” Chu Hiểu Úy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra câu hỏi nào, dưới sự gợi
ý, mới hùng hổ hỏi Lâm Tiểu Niên một câu: “Lâm Tiểu Niên, mọi người muốn biết
lần đầu tiên cô thủ dâm là khi nào?”.
Tất cả
mọi người đều cười ồ lên, duy nhất có một người đỏ mặt, chỉ có Tô Bắc Hải tỏ vẻ
tức giận, anh bất chấp sự can ngăn của Thẩm Tam Nguyệt, lớn tiếng nói: “Câu hỏi
này quá xấu xa, bỏ đi!”.
Tiết
Băng kiên quyết nói: “Bắc Hải, anh bị phạm luật!”.
“Tại
sao có thể hỏi một cô bé câu hỏi như thế này?” Tô Bắc Hải tranh luận với Tiết
Băng.
“Thua
thì phải chịu, tự cô ấy chọn.” Tiết Băng quyết tâm không từ bỏ trò hay này.
Sắc mặt
Tô Hải Bắc trầm hẳn xuống: “Hữu Dư, cậu thử nói xem câu hỏi như vậy có quá đáng
không?”.
Nhưng
Vu Hữu Dư lắc đầu, ngây thơ nói: “C