
cánh
tay của Tô Bắc Hải đưa cho Lâm Tiểu Niên: “Cậu xem cho anh ấy, xem có phải là
người đào hoa không? Có thay đổi tình cảm không?”.
Lâm
Tiểu Niên lắc đầu: “Không đâu.”
Tô Bắc
Hải quay đầu nhìn Lâm Tiểu Niên, thành thật hỏi: “Thật sự sẽ không chứ?”.
Một số
người nghe thấy Lâm Tiểu Niên biết xem tướng, đều xúm lại, lần lượt chìa tay
ra, nói: “Xem cho tôi, xem cho tôi đi!”.
Thẩm
Tam Nguyệt làm người trung gian: “Mọi người xếp hàng, một lần xem mười đồng!”.
Vu Hữu
Dư đang chơi trò vật tay, thấy Lâm Tiểu Niên chơi trò bói toán, liền đứng dậy,
đến bên cạnh Lâm Tiểu Niên, chìa bàn tay trắng muốt: “Xem cho anh với.”
Lâm
Tiểu Niên lập tức nói: “Em bói cho vui thôi, không tính.”
“Anh
biết.” Vu Hữu Dư ngồi xuống bên cạnh cô, nếu cô không xem cho anh, anh sẽ không
đi đâu cả. “Anh muốn thử bói toán lấy vui đấy.”
Lâm
Tiểu Niên khó xử: “Anh thật sự muốn nghe?”.
“Ừ!”
Anh gật đầu khẳng định.
Cô nắm
chặt tay trái anh ta, chạm nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay anh, men men theo
đường chỉ tay của anh, cuối cùng dừng lại ở đường sống: “Tất cả đều tốt hết!”.
“Tốt là
tốt thế nào?”.
“Cơm no
áo ấm, như gấm như hoa, trường thọ, như thế đã được chưa?”.
Anh
biết cô đang nói qua loa cho xong chuyện, vì thế cũng dịu dàng cười: “Cũng mong
như lời em vừa nói.” Anh ta từ từ rút tay, nắm chặt lấy ngón tay cô, nói: “Lâm
Tiểu Niên, anh sẽ nhớ những gì em nói hôm nay.”
Đêm hôm
đó mọi người qua đêm ở khuôn viên Xuyên Lạc, Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại cho
Lâm Tiểu Niên, nhưng đều do Quan Lan và Cát Ngôn nhắc máy, anh hỏi đi hỏi lại:
“Niên Niên đi cùng với ai? Khi nào về?”.
Qua Tết
tây vài ngày, trường bắt đầu nghỉ đông.
Đây là
kỳ nghỉ đầu tiên của Lâm Tiểu Niên sau khi đỗ đại học. Cô gọi điện thoại hỏi
Kiều Hoài Ninh: “Anh đặt vé về quê ngày nào?”.
Trong
điện thoại Kiều Hoài Ninh có gì đó khó xử, phân vân nói: “Tết năm nay anh phải
đến nhà Tiểu Phi, em về một mình nhé.”
“Nhưng…”
Lâm Tiểu Niên còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra
được.
Lâm
Tiểu Niên đeo tai nghe, chiếc MP3 đang phát bài “Trong mắt anh chỉ có em”, do
Kiều Hoài Ninh lưu lại. Cô rất lười, từ trước đến giờ vẫn không đổi bài khác,
nhưng hôm nay nghe cô có cảm giác chói tai.
“Xem ra
phải đem chiếc MP3 này đi sửa mới được.” Cô tự nói một mình.
Khu vực
đặt vé trong trường rất đông, mọi người vừa xem lượt xe vừa kể những vất vả
trong quá trình đi xe về quê, có người nói: “Nhà của tớ tận Tân Cương, đi học
phải ngồi xe mất bốn ngày ba đêm, cả người phờ phạc.”
“Bọn tớ
ở Tứ Xuyên, tàu chạy mất ba ngày ba đêm, đây là còn chạy tuyến Kinh Quảng, con
đường đó không phải chạy đường vòng…”
“Ở
trường mình đặt vé đều là tàu chậm, khổ chết đi được…”
“Đi tàu
bất tiện nhất là đi vệ sinh, chỗ nào cũng chật ních người, không thể nhúc nhích
được, đi được vệ sinh thì cũng mất gần một tiếng đồng hồ, đúng là khổ!”.
Lâm
Tiểu Niên nghe mọi người nói, do dự chưa quyết định, nên tạm thời chưa đặt vé.
Đợi vài
ngày nữa rồi quay lại. Thầy giáo ở khu vực đặt vé nói cho cô biết đã hết thời
gian đặt vé tập thể, bảo cô tự mình đi ra nhà ga mua vé.
Đến ga
tàu, cô ngạc nhiên, một hàng người dài hơn một cây số.
Nhìn
mọi người di chuyển với tốc độ rất chậm, cô đang tính đến lượt mình là mấy giờ
sáng, đến lượt cô chưa chắc đã còn vé.
Cô bắt
đầu nản, không muốn xếp hàng nữa.
Kỳ thi
cuối kỳ kết thúc, trong phòng tự học, chỉ còn lác đác vài người tự học, Lâm
Tiểu Niên tìm được một chỗ có thể nhìn mọi thứ và ngồi xuống, cô đang nghĩ nghỉ
đông không về nhà thì sẽ làm gì nhỉ.
“Lên
Tân Đông Phương học khẩu ngữ? Đến một vài công ty làm thêm? Làm gia sư…” Cô
nghĩ một lúc mà vẫn chưa đưa ra quyết định, xem ra làm gì cũng không thoải mái
bằng việc nằm trong phòng mình xem ti vi, lại còn có những bữa ăn đầy đủ dinh
dưỡng do mẹ nấu nữa. Đấy mới là điều tuyệt vời nhất trên thế gian, nhưng sự
tuyệt vời đó vẫn chưa hoàn hảo vì không có Kiều Hoài Ninh.
Nghĩ
đến việc Kiều Hoài Ninh không về quê, trong lòng Lâm Tiểu Niên cảm thấy rất
thất vọng.
Ban đầu
cô nghĩ sẽ cùng anh về quê, anh xách túi cho cô, cô kéo va ly, dọc đường nghe
anh hát, cô có thể yên tâm ngủ ngon trên tàu, mơ một giấc mơ đẹp.
Nhưng
anh không về!
Lâm
Tiểu Niên kêu lên một tiếng: “Tất cả đã không còn như xưa nữa rồi!”.
Mọi
người ở ký túc xá đều về quê, Lâm Tiểu Niên ngồi ở đầu giường, nhớ những ngày
có Thẩm Tam Nguyệt, Cát Ngôn, Quan Lan. Lúc bọn họ ở đây, sao mà náo nhiệt thế,
người nói người cười, có người tán chuyện, có người khuấy động sự náo nhiệt nơi
đây… Vậy mà bây giờ sao buồn tẻ thế.
Lâm
Tiểu Niên phát hiện ra, trong lòng mình bỗng nhiên thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Buổi
trưa, cô gọi điện về nhà, mẹ cô nghe tin cô không về quê, bà rất ngạc nhiên:
“Niên Niên, con yêu, không đặt được vé tàu thì đi máy bay, về đến nơi bố thanh
toán cho con được không? Năm nay con nhất định phải về!”.
“Có thể
không về được không?” Cô đang nhõng nhẽo thương lượng với mẹ. “Con ở trường có
rất nhiều việc phải làm mẹ ạ.”
“Không
phải suy nghĩ gì nữa, nếu c