
sao?”.
“Là anh
bảo đừng đi mà.” Âu Dương Phi dựa vào cửa của khán đài, giận dữ và nói.
“Bây
giờ chúng ta đi!” Kiều Hoài Ninh bình tĩnh trở lại, hình như hôm nay có cái gì
đó không bình thường.
Anh vỗ
nhẹ vào vai Lâm Tiểu Niên nói với cô: “Tối nay anh sẽ gọi cho em.”
“Không
cần đâu, em không sao.” Lâm Tiểu Niên lắc đầu, cố tình làm ra vẻ thoải mái.
Kiều Hoài Ninh nhìn cô, nhắc lại một lần nữa: “Anh về sẽ gọi điện thoại cho
em.”
Kiều
Hoài Ninh kéo Âu Dương Phi bỏ đi, hai người đó hình như đang giận nhau. Đi được
một đoạn, Âu Dương Phi dừng lại, quay đầu nhìn, nói với Tiểu Niên: “Em hát bài
đó rất hay, lúc nãy quên không vỗ tay cổ vũ em.”
“Âu
Dương Phi, em đã nói xong chưa?” Kiều Hoài Ninh lôi Âu Dương Phi đi rất nhanh.
Lâm
Tiểu Niên đứng nhìn bọn họ đi rất xa, cô mới hiểu, bọn họ đang cãi nhau, có thể
vì cô, cũng có thể không phải, ai biết được chứ? Việc cãi cọ của hai người yêu
nhau cũng chỉ vì muốn tình cảm của họ thêm phần ngọt ngào hơn thôi.
Không
biết đứng ở ngoài bao lâu rồi, bất chợt cô nghe thấy tiếng đàn du dương phát ra
từ trung tâm buổi biểu diễn. Cô biết, đó là tiết mục cuối cùng “Đồng nhất khúc
ca” do Nguyễn Tình Không và Tiết Băng của khoa Trung văn trình bày. Lâm Tiểu
Niên buồn rầu nghĩ, thế giới này, tất cả mọi thứ đều phải kết thúc, có thể tất
cả mọi chuyện đều không thoát khỏi cái kết cục đó.
Tô Bắc
Hải ra ngoài tìm cô nói: “Buổi tiệc kết thúc rồi, toàn thể hội sinh viên đi đến
công viên Xuyên Lạc ăn tiệc đêm.”
“Em
không ăn đâu.” Cô cười, nét mặt tái nhợt.
“Em
không đi, Tam Nguyệt đi sao tiện?” Tô Bắc Hải có tâm sự, vì thế mới cố gắng năn
nỉ Lâm Tiểu Niên: “Đi đi, đi đi mà, ăn xong anh đưa mọi người về ký túc.”
“Tam
Nguyệt là người nhà anh! Tại sao đi không tiện chứ?” Lâm Tiểu Niên hỏi lại. “Hay
nhỉ, người nhà anh đi thì hợp lý rồi.”
Hóa ra
anh ấy nghĩ cho Tam Nguyệt, Lâm Tiểu Niên cảm thấy hơi tủi thân, không muốn
chọc tức Tô Bắc Hải nữa: “Anh hay thật đấy, đấy là ích kỷ, vì Tam Nguyệt mà
không nghĩ đến người khác! Không thấy bọn họ nói em là cái thùng nước sao?”.
“Cái
thùng nước đáng yêu, đi nào!” Tô Bắc Hải cười.
Lúc hội
sinh viên họp, có mười người đến, nhưng vừa nhắc đến ăn cơm, hai cái bàn mà vẫn
không đủ chỗ, cuối cùng phải thêm một bàn nhỏ cho sáu người nữa mới tạm đủ.
Thẩm Tam Nguyệt kéo Lâm Tiểu Niên và Tô Bắc Hải ngồi cùng, ngồi cùng còn có Vu
Hữu Dư và Tiết Băng. Nguyễn Tình Không nói: “Lâm Tiểu Niên hát bài “Chuyện tình
trước công nguyên” hay quá, rất giống với Châu Kiệt Luân, chị thấy rất thích.”
“Hát dở
ấy mà.” Lâm Tiểu Niên giơ tay, khẳng định đó là lời nói thật, nhưng người khác
nghe cũng cảm thấy có gì đó rất khiêm tốn.
“Vu sư
huynh sao có thể nghĩ đến việc tặng hoa nhỉ, làm chấn động cả hội trường. Mọi
người rất bất ngờ.”
Nguyễn
Tình Không học năm hai, Vu Hữu Dư học năm ba, vì vậy cô gọi anh là sư huynh,
Lâm Tiểu Niên gọi cô là sư tỷ.
Vu Hữu
Dư nhìn Lâm Tiểu Niên một cái, thấy cô cũng đang nhìn anh, khuôn mặt tức giận,
anh không nén nổi, bĩu môi nói: “Bó hoa đấy là quà anh định tặng bạn gái nhân
dịp Tết tây, nhưng không ngờ cô ấy bị dị ứng với phấn hoa, anh nghĩ vứt đi thì
hơi tiếc, nên đành…”.
“Người
đấy là ai thế?” Tô Bắc Hải lập tức hỏi.
Nhưng
Vu Hữu Dư không nói.
Tiết
Băng cười: “Đối tượng nhiều quá, nhất thời cậu ấy không nghĩ ra.”
Lâm
Tiểu Niên không có hứng thú với bữa tiệc đêm này, cô chỉ ngồi ngẩn ra đó.
Ngồi
bên cạnh cô, Thẩm Tam Nguyệt vừa ăn vừa nói nhỏ: “Hội sinh viên mình thật khoa
trương, làm một chương trình, cũng bày đặt ăn uống to như thế này!”.
Lâm
Tiểu Niên than một câu: “Chỉ là tiệc đêm, đừng có nói quá.”
“Các
món ăn của bữa tiệc đêm này không nhiều.” Thẩm Tam Nguyệt ăn món bánh đa cua
cười.
“Cậu
cũng có hơn gì đâu, chả làm gì cũng được ăn còn gì!” Lâm Tiểu Niên chê cô, Thẩm
Tam Nguyệt không nói gì, chỉ quan tâm đến những đồ ăn cô thích.
Những
người ở trong hội sinh viên đi đi lại lại, ăn tiệc đêm xong nhưng vẫn không
chịu về nhà, hơn hai mươi người trong hội trường lớn của khuôn viên Xuyên Lạc
chơi trò chơi. Con trai gọi hai thùng bia, vừa uống vừa chơi đọ tay.
Lâm
Tiểu Niên rất đau lòng, thật ra cô không muốn ăn bữa tiệc này, vì Kiều Hoài
Ninh nói tối nay sẽ gọi điện thoại cho cô. Đến giờ này rồi, đáng lẽ cô phải ở
ký túc đợi điện thoại của anh, không ngờ lại ngồi đây vô nghĩa như thế này.
Thẩm
Tam Nguyệt vỗ vai cô, nói: “Hôm nay đón Tết, vui lên một chút!”.
Tay của
Thẩm Tam Nguyệt mềm mại, lành lạnh, Lâm Tiểu Niên lật lòng bàn tay cô ấy lên,
cẩn thận xem. Lâm Tiểu Niên cũng học qua một chút về thuật xem tướng của Tây
Tạng, nên cũng thuận miệng nói: “Lạ thật, Tam Nguyệt, xem tướng tay của cậu,
đường tình duyên không rõ lắm!”.
“Đường
tình duyên?” Thẩm Tam Nguyệt cảm thấy rất hứng thú: “Là sao thế?”.
Trong
lúc cô gặng hỏi, Lâm Tiểu Niên mới chợt nghĩ có nên nói hay không nên nói:
“Không có gì, mình nói bừa ấy mà! Hãy giữ chặt lấy Tô Bắc Hải, đừng để anh ấy
chạy mất!”.
“Anh ấy
dám xa mình, mình sẽ chết cho anh ấy xem!” Thẩm Tam Nguyệt nắm chặt lấy