
oải mái, cằm anh ấy râu mọc lún phún, giống như thanh niên mới lớn, cái trán
cao cao, sao mà thân thuộc thế. Tôi vô thức muốn đưa tay chạm vào đó, lúc đưa
tay lên mới nhớ ra thói quen này không còn thích hợp nữa, nó đã là quá khứ rồi,
do đó tôi giả vờ muốn đi mua nước uống.
Tôi và Y Dương đã biến thành xa lạ như vậy đấy, chẳng
mấy chốc đã đến mười một giờ. Tôi lấy lý do buồn ngủ để chia tay anh ấy sau đó
nhìn vào của kính dõi theo bóng anh ấy khuất dần trên đường.
Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ cuộc gặp gỡ của
chúng tôi lại bắt đầu và kết thúc theo cách này, ngọn lửa dâng lên trong tim đã
tắt ngấm trong phút chốc. Trái tim tôi bỗng nhiên lạnh giá vô cùng.
Tôi gọi điện cho Lăng Sở, kể cho anh ấy nghe tôi đã
gặp Y Dương, anh ấy còn khen tôi giỏi, sau đó hỏi tôi đã nói những gì. Tôi
không vui, nói với Lăng Sở rằng những gì tôi giữ trong tim đều không thể nói
ra.
Quả thực, chúng tôi đã thành hai người xa lạ rồi.
Lăng Sở gửi tin nhắn an ủi tôi, chúng tôi nhắn tin đến
một giờ sáng.
Không biết vì sao mỗi lần gặp chuyện liên quán đến Y
Dương tôi đều muốn tìm một người tâm sự, mà người đó luôn là Lăng Sở, có lẽ tôi
đã bắt đầu quen ỷ lại.
Sau khi kết thúc buổi học thứ Sáu, Y Dương đến đưa tôi
đi chơi Cố Cung, tôi bảo anh ấy rằng tôi thích đi Di Hòa Viên nữa, anh ấy cười
rồi kéo tay tôi lên xe buýt.
“Chúng ta đi ăn vịt quay Bắc Kinh, được không?” Y
Dương cau mày “thiết kế” bữa tối.
Y Dương giống như một hướng dẫn viên du lịch, rất tận
tâm tỏ lòng hiếu khách với tôi.
Nhà hàng Toàn Tụ Đức nằm ở khi Đại Sách Lan, nghe nói
món Vịt quay ở đây ăn một lần sẽ muốn ăn lần nữa. Tôi vừa thấy hứng thú,lại vừa
thất vọng. Xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn thấy ngay tấm biển “Toàn Tụ Đức”, dứt
khoát nắm lấy tay Y Dương kéo vào trong.
Nhà hàng Toàn Tụ Đức rất đông khách, có khá nhiều
khách Tây. Bên trong tiếng nói cười ồn ào, chúng tôi tìm thấy hai ghế trống rồi
ngồi xuống, gọi hai suất vịt quay.
Đại Sách Lan là khu vực cổ kính nhất ở Bắc Kinh,cũng
từng là khu buôn bán sầm uất khi xưa, là nơi lưu giữ nhiều nét cổ xưa nhất Bắc
Kinh.
Đúng lúc tôi nhớ lại những lời Lăng Sở nói, điện thoại
của Y Dương đổ chuông. Anh ấy xem số gọi đến, sau đó quay qua tôi cười với vẻ
xin lỗi và đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi ngồi chống tay trên bàn nhìn thực khách xung quanh
ăn uống, nói cười vô cùng vui vẻ. Y Dương nghe điện thoại rất lâu, cho đến lúc
món ăn được bưng lên mới thấy anh ấy quay lại.
Nói thật, tôi không còn muốn ăn nữa, nhìn món vịt quay
trên bàn mà tâm trạng có chút chán nản. Y Dương gắp đùi vịt vào bát tôi và
giục: “Mau ăn đi.”
Tôi chớp chớp mắt, ăn mà chẳng biết mình đang ăn gì.
Tôi cảm thấy vịt quay Bắc Kinh không ngon như tôi nghĩ. Có thể là vì tâm trạng
đã ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.
Ăn xong, tôi cùng Y Dương đi dạo phố.
Đột nhiên tôi dừng bước, quay sang nhìn Y Dương bằng
ánh mắt lấp lánh, nói: “Em nhớ anh.” Đúng thế, tôi cũng không biết vì sao tôi
lại dũng cảm như vậy.
Trên khuôn mặt tiểu tử đó là một nụ cười gượng gạo,
anh nói với tôi: “Nha đầu ngốc.”
Có lẽ những điều ấp ủ trong lòng nói ra được dễ chịu
hơn rất nhiều. Qua thật tôi rất dũng cảm. Chỉ là câu trả lời của Y Dương làm
tâm trạng tôi thấp thỏm không yên.
Chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý
định dừng lại…
Không lâu sau, điện thoại của Y Dương lại kêu, anh ấy
nhíu mày rồi quay sang cười với tôi, sau đó tránh sang một bên nghe điện thoại.
Phong cảnh ban đêm ở Bắc Kinh rất đẹp, đâu đâu cũng là ánh đèn lấp lánh, khiến tôi
cảm thấy hoa mắt.
Tôi quấn thêm hai vòng khăn lên cổ nói: “Ấm hơn chút
rồi.”
Y Dương lắc lắc cốc trà sữa trong tay, cười nói: “Anh
rất lạnh.”
Chúng tôi đứng ở bến đỗ xe container trên đường 741,
từng chiếc từng chiếc container vội vã chạy qua, đường 741 này không biết bao
nhiêu xe chạy qua.
“Ngày mai còn phải đi tập huấn không?” Y Dương ngẩng
khuôn mặt hoàng tử lên nhìn, chỉ đáng tiếc là tôi lại không phải là công chúa.
Tôi chăm chú nhìn mấy chiếc xe chạy qua chạy lại, lắc
đầu.
Sau đó, từ huớng ngược lại, một cô gái đi về phía
chúng tôi, dáng người thanh mảnh, eo thon, da trắng, mặc chiếc áo khoác dài bên
ngoài bộ váy đen bó sát, dáng vẻ vừa quý phái vừa thanh lịch.
Tôi lùi về sau một bước nhường đường vì nghĩ rằng cô
ấy đang vội lên xe buýt, nhưng không ngờ cô ấy lại nhìn thẳng vào tôi và cười.
Sau đó cô nàng rất nhanh tiến về phía trước, tự nhiên khoác tay Y Dương. Tôi
sụp đổ, thật sự sụp đổ rồi. Lòng tôi như bị một cơn mưa axit giội xuống, vết
thương lòng mỗi lúc một bỏng rát.
Bọn họ quay người, đứng đối diện với tôi.
Hóa ra, tôi và Y Dương đi tới đường 741 này là vì đợi
đón cô gái này. Anh đưa tôi đến đây, mặc tôi lạnh run cầm cập, mặc tôi biến
thành cái máy hút bụi bên đường lâu như vậy cũng là vì đợi đón cô gái này.
Tôi nhìn lên bầu trời đem đen thẳm, trái tim tôi vỡ
vụn.
“Chào chị, em là Lâm Tư Hiền. Chị là Hứa Y Thần?” Cô
ấy chớp chớp đôi mắt to rất sáng nhìn tôi, hỏi.
Người tôi cứng đờ như khúc gỗ, không biết phải trả lời
người con gái đ