
ắm cổ chạy. Trên thực tế, lý
trí, danh từ đã chiến thắng tất cả. Bồn hoa trước ký túc xá chỉ còn lại một
mình anh ta, người đàn ông ngọt ngào trong hồi ức của tôi.
Sét
rạch ngang bầu trời, lóe sáng trên hành lang từng đợt, kèm theo tiếng sấm chói
tai. Âm thanh đó như đánh thẳng vào tôi không thương tiếc. Nước mắt không ngừng
rơi, nhưng tôi vẫn ngoan cố tỏ vẻ kiên cường.
Phòng
ngủ tối om, mọi người đều đã ngủ say, tôi mò mẫm tìm về giường mình, ôm lấy con
thỏ chột mắt. Trời bắt đầu đổ mưa, gió thổi làm rèm cửa bay bay. Bên dưới tòa
nhà ký túc xá, bóng người quen thuộc vẫn đứng yên tại đó, tôi tìm di động, gửi
tin nhắn cho Y Dương.
“Con
thỏ không có tình yêu, tôi không cần.”
Nhắn
xong, tôi ném con thỏ và anh chàng đã ở bên tôi ba năm từ tầng năm ký túc xá
xuống đất. Bất kể nó sống chết hay chết, bị thương hay tàn phế, từ nay về sau,
tôi và Y Dương không còn liên quan. Tôi sạc điện thoại, quay về giường trùm
chăn, lặng lẽ khóc một mình.
Từ nhỏ
đến lớn tôi chưa từng nếm qua mùi vị của thất tình. Lần này Y Dương thật là độc
ác. Mưa rơi ngoài trời, còn nước mắt tôi rơi trên chăn, đều là từng giọt tí
tách, tí tách.
Cả đêm
tôi không hề chợp mắt, chỉ để nhớ lại những điểm tốt của anh ta. Sau đó tôi mới
phát hiện ra mình thật ngốc nghếch, tại sao mình bị anh ta vứt bỏ mà tôi lại
không hận anh ta, có lẽ là không hận nổi.
Sáng
sớm, tôi có cảm giác chiếc chăn ấm sũng nước, chiếc gối thì như có thể vắt ra
nước. Mấy người ở cùng phòng với tôi, ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt, giống như
phát hiện ra UFO (UFO
là chữ viết tắt của Unidentified Flying Object trong tiếng Anh, tức là “vật thể
bay không xác định”). Tôi bị những ánh mắt hiếu kỳ vây chặt, muốn thoát
thân cũng chẳng có khe hở nào có thể chui lọt.
Hôm nay
phòng tôi có hai người chuyển đi, tất cả mọi người trong phòng đều đi tiễn họ,
chỉ có mình tôi không đi. Bởi vì tôi biết người hôm nay phải đi không chỉ có
hai bọn họ, mà còn có cả Y Dương mà tôi yêu sâu sắc.
Tôi
lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp kính. Đoàn người dưới lầu lác
đác rời đi khiến tôi thấy lòng mình trống trải.
Y Dương
nhất định sẽ xuất hiện, tôi nhìn chằm chằm vào những bóng người dưới lầu, cảm
giác mình như tên trộm đang nhìn trộm người ta. Nhưng Y Dương mới là một tên
trộm, anh ta đã lấy đi tất cả tình yêu và kỷ niệm của tôi.
Tôi
nhớ, hồi mới theo đuổi tôi, anh ta hoàn toàn khác, khi ấy anh ta lẽo đẽo bám
đuôi tôi cả ngày chỉ để hỏi:
“Y
Thần, em ăn sáng chưa? Anh mua bánh trứng đào
cho em ăn nhé!”
“Y
Thần, trời lạnh đấy, em nhớ mặc thêm áo trước khi ra khỏi nhà nhé!”
...
Tôi bị
anh ta từng bước thu phục như vậy, nhưng cũng chẳng ngờ được rằng, tình yêu
suốt ba năm qua cuối cùng chỉ là đường ai nấy đi. Nghĩ mãi, mắt tôi đột nhiên
mờ nước. Trời đất mơ hồ, suy nghĩ mơ hồ, bao nhiêu hy vọng với người ấy cũng mơ
hồ nốt.
Từ bốn
giờ sáng đến giờ, tôi đều nhìn như vậy, chỉ sợ lơ là một chút là Y Dương sẽ đi
qua tôi mà tôi không hay biết. Nhìn như vậy cả ngày khiến mắt tôi đau nhức, tự
nhiên nước mắt chảy ra. Nhấc di động để trên bàn lên, tôi không kìm được bèn mở
máy. Lời chào quen thuộc xuất hiện khiến nước mắt thi nhau rơi xuống đầy màn
hình điện thoại: “Chúc Y Thần ngày ngày đều khoe răng”, tôi cứ đọc đi đọc lại
hàng chữ ấy, lại không kềm chế được mà nhớ đến anh ấy. Lời chào này là anh ấy
cài cho tôi lúc mới mua điện thoại, từ đó đến giờ, tôi chưa từng đổi một lần
nào.
Chín
giờ mười hai phút sáng, sân vận động xuất hiện hình bóng mà tôi vĩnh viễn không
thể nào quên được. Anh ấy kéo theo một chiếc va li to màu đen, dưới ánh mặt
trời, cái bóng cao to kéo dài trên đường đất. Trước khi đi qua cổng trường, anh
ấy còn quay lại nhìn về phía cửa sổ phòng tôi, tôi chắc chắn thế. Chỉ là tôi
đứng yên sau bức rèm cửa, cứ nhìn theo anh ấy không chút e dè, nhưng anh ấy lại
không hề biết.
Y Dương
đúng là đồ keo kiệt, ngay cả lời chào tạm biệt cũng chưa nói mà đã nhẫn tâm bỏ
đi!
Nhìn
bóng anh ấy đang dần rời xa, tôi chỉ muốn một bước vượt qua cả trăm bậc thang
chạy xuống đuổi theo. Đúng, tôi vẫn muốn nắm lấy hy vọng cuối cùng, không muốn
sau này phải hối hận vì ngày hôm nay đã không cố gắng cứu vãn. Tôi chạy xuống
dưới lầu, như con thiêu thân lao vào lửa. Tôi đã chậm hơn anh rồi. Không thấy
bóng dáng anh đâu, chúng tôi đã chia tay như vậy. Anh chàng ấy đã đặt tôi vào
sự đã rồi, thực sự là sắp xếp rất tài. Cuộc sống phồn hoa ở Bắc Kinh thật sự
quan trọng hơn tôi sao? Tôi không thể trả lời, đành tự hỏi mình hết lần này đến
lần khác.
Tôi
ngồi xuống trước bồn hoa, chỗ mà Y Dương mới ngồi tối hôm qua. Nhớ lại người
con trai thanh tú đó, từng chút, từng chút một. Dưới chân vẫn là mẩu thuốc lá
hôm qua chính chân tôi di lên dập lửa, chỉ có điều nó đã bị nước mưa làm cho
biến dạng. Tôi cố gắng nhặt nó lên nhưng nó cứ bám chặt trong bùn đất, không
chịu rời ra. Đồ cứng đầu, ngươi mau lên “thiên đường” mà gặp lại chủ cũ đi!
Tôi bọc
đầu thuốc lá đầy bùn đất vào khăn giấy, dứt khoát ném vào thùng rác, sau đó
ngán ngẩm bước lên