Teya Salat
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324020

Bình chọn: 7.00/10/402 lượt.

o hắn nên mở miệng như thế nào.

Cẩm Dạ xưa nay là cô gái tâm tư kín đáo, thấy hai tay hắn trống trơn, sắc mặt khó coi, trong

lòng ước chừng đoán được bảy tám phần, do dự một lát nghiêng đầu nhẹ

giọng thử:“Không thấy nhẫn?”

Tô Khởi Vượng thở dài, ủ rũ

nói:“Buổi sáng tới hiệu cầm đồ lớn nhất kinh thành, nào biết đâu ngọc

giám sư bên kia trêu đùa ta, ngoài miệng nói để cho ta sau một lúc tới

lấy, nhưng ta đến đúng hẹn lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Ta hỏi tiểu nhị, tiểu nhị lại nói hắn chỉ là người đến hỗ trợ tạm thời, không biết

lần sau khi nào lại đến.”

“Qúa đáng.” Cẩm Dạ lẳng lặng nghe xong

sau một lúc lâu, nhẹ thở ra hai chữ kết luận. Nếu là hiệu cầm đồ lớn

nhất, sao có thể thuê ngọc giám sư lai lịch không rõ, càng chớ nói đến

chuyện qua mặt khách nhân lấy vật phẩm giá trị lớn như vậy một cách bại

lộ.

Tô Khởi Vượng lấy từ trong lòng ra một sấp ngân phiếu, tùy

tay đặt ở trên bàn:“Ừm, bọn họ nói bấy nhiêu xem như bồi thường cho ta.” Nói xong, bỗng nhiên hắn kinh ngạc nhảy dựng lên:“Sao, lúc ta không ở,

có khách đến sao?”

Cẩm Dạ nhận thấy được ánh mắt của hắn, thầm

kêu không ổn, mới vừa rồi thu dọn lại quên một hộp dược liệu ở góc bàn,

cố tình lại là Thiên Sơn tuyết liên sang quý nhất. Dưới tình thế cấp

bách nàng không thể tự nhiên tìm lý do, chỉ có thể mơ hồ không rõ lên

tiếng:“Ồ, hình như vậy, nữ nhi mê man, không có ấn tượng gì.”

Sắc mặt Tô Khởi Vượng đột nhiên trở nên khó coi, ngữ điệu cất cao:“Ai tới?

Bộ dáng ra sao? Hắn tới làm gì!” Lời mở đầu không hợp với câu sau, cảm

xúc kích động.

Cẩm Dạ sửng sốt, ý thức được không thích hợp,“Cha, người nói là ai?”

Tô Khởi Vượng tự biết mình luống cuống, làm nữ nhi sợ, nhanh chóng thay

khuôn mặt tươi cười:“Không có việc gì, con…… con thật sự không nhớ là

người nào?”

Cẩm Dạ mỉm cười:“Có lẽ là tên tiểu quan nào đó muốn nịnh bợ cha, người cần gì phải hỏi triệt để như vậy.”

Tô Khởi Vượng đặt mông ngồi vào ghế, xoa xoa cái trán lạnh toát mồ hôi,

miễn cưỡng cười vui:“Chính cha cũng đâu phải quan to, làm gì có người

đến nịnh hót a dua.” Dừng một chút, hắn lại đứng lên:“Cẩm Dạ, ngày mai

chúng ta chuyển đến nhà mới đi, cha đã nhờ người tìm rồi, ngay tại ngoại ô cách đó không xa.”

“Ngoại ô?” Cẩm Dạ khó hiểu,“Chẳng phải cha cần đi làm sao? Qua lại chẳng phải không tiện.”

Tô Khởi Vượng cười gượng:“Ngoại ô thanh tĩnh, không bị người khác quấy

rầy, cũng lợi cho con dưỡng thương.” Nói xong, như là sợ đối phương hỏi

nhiều, hắn như chạy nạn đứng dậy muốn đi:“Cha về phòng trước, có chuyện

gì ngày mai nói sau.”

Cẩm Dạ buông đôi mắt, nhu thuận đáp:“Vâng, cha sớm đi nghỉ ngơi.”

Cửa phòng khép lại, nửa khắc, lại mở ra lần nữa.

Sơ Tình nhếch miệng, thần sắc cổ quái, một hồi lâu mới nói:“Tiểu thư, không thấy lão gia rất khả nghi sao?”

Cẩm Dạ híp mắt:“Tất nhiên là khả nghi, ngay cả chuyện mất nhẫn ông ấy cũng

quên ra sau đầu, còn vội vàng nói muốn chuyển ra ngoại ô, hiển nhiên

không hợp tình lý.” Nàng liếc mắt hộp tuyết liên kia một cái,“Sơ Tình,

ngươi nói vấn đề có phải ở trên người nó hay không?”

Sơ Tình nâng lên rồi lại cẩn thận quan sát, vẻ mặt hoang mang:“Em không hiểu lắm, có lẽ…… nó làm cho lão gia nghĩ tới người nào?”

Cẩm Dạ gật đầu,

đang muốn tiếp lời, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng vang ồn ào,

tiện đà là giọng to kinh thiên động địa –“Toàn bộ thức dậy, quan sai

kiểm tra phòng!”

Cùng thời khắc đó, sắc mặt Cẩm Dạ đột nhiên trở

nên cực kỳ khó coi, cứ việc trong tiềm thức không ngừng an ủi chính

mình, nhưng nàng vẫn như trước không chịu khống chế nghĩ tới phương diện không tốt, nghĩ tới việc có phải tên Nghiêm đại nhân kia đã phát hiện

cấp dưới để nàng chạy thoát hay không, mà giờ phút này quan binh đang

muốn tới bắt nàng…… Trong lòng lo sợ bất an, suy nghĩ liên quan cũng trở nên lẫn lộn, nàng hít sâu một hơi, thử cố gắng bình phục tâm tình bối

rối.

“Tiểu thư, hình như trên hành lang đứng rất nhiều người.” Sơ Tình mở rộng một cửa, thăm dò tình huống sau lặng lẽ khép lại, quay đầu nói với Cẩm Dạ:“Chúng ta có cần……” Lời còn chưa dứt, nàng liền kinh

ngạc trợn mắt:“Người đang làm gì?”

Cẩm Dạ gian nan xuống giường,

động tác quá lớn liên lụy đến miệng vết thương, nàng đau mồ hôi lạnh

chảy ròng, khẩu khí vẫn kiên quyết như cũ:“Sơ Tình, mau, trước mang ta

rời khỏi nơi này.” Nói xong lại như nhớ ra điều gì, túm lấy tay nha

hoàn:“Không, ngươi đi trước tìm cha ta, dẫn ông ấy đi trước, nhớ rõ chăm sóc cha ta an toàn.”

Sơ Tình chần chờ:“Tiểu thư, em không rõ,

đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Chẳng qua là quan phủ tuần tra ban đêm,

cần phải thất kinh như vậy sao.

Nghe tiếng vang bên ngoài càng

ngày càng huyên náo, Cẩm Dạ hung hăng, lạnh lùng nói:“Câm miệng, nếu

không đi thì không đi được nữa!“Dương tay đẩy Sơ Tình một phen, khuôn

mặt nhỏ xưa nay trấn định khó xuất hiện thần thái kích động.

“Em, em biết rồi.” Sơ Tình đỏ mắt, biết rõ tình thế ác liệt, nàng cũng không dám tiếp tục lãng phí thời gian, đề khí nhảy ra từ cửa sổ.

Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại một mình Cẩm Dạ, vẫn không nhúc nhích

ngồi trên ghế nhỏ, hai