
m ba mẹ
cũng không được, càng khỏi nói đến đáp án của anh, Tống Khải thoạt nhìn… thật sự rất tức giận.
Cho tới bây giờ Tống Lăng Tâm chưa hề có vẻ mặt xúc động thế này, chủ yếu là không
kịp hối tiếc tủi thân. Cô biết Tống Khải thực không vui, cũng biết anh
nhất định không hiểu và bỏ qua cho hành động không từ mà biệt của mình,
nhưng cô vẫn hi vọng, chỉ cần một chút là tốt rồi, khiến cô tiếp tục
hưởng thụ một chút yêu thương, được cưng chiều đầy hạnh phúc, coi như
chỉ là một nụ cười mỉm, một ánh mắt dịu dàng, có thể được như vậy không?
“Ngày mai? Anh có chuyện của mình.” Tống Khải vẫn trả lời lạnh lùng.
Tống Lăng Tâm trầm mặc. Mắt thấy Tống Khải chuẩn bị rời đi, cô mở miệng muốn nói, lại thốt không nên lời, đành phải ngậm lại.
“Còn có gì muốn nói?”
“Em… Em muốn… Em xin nghỉ phép ngày mai.” Vốn định đi cùng anh.
“Không cần, em đi làm việc của em đi.”
Nếu anh
xoay người rời khỏi như vậy, thì buổi tối này coi như xong, nhưng người
phá hỏng rời đi trước là anh, lại nhịn không được liếc mắt ngắm cô một
cái.
Hốc mắt của cô đỏ lên, mắt to ngập nước, nước mắt tủi thân ngân ngấn. Xem ra anh
từng quyến luyến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không có chút máu vô số lần, bị hàm răng cắn mạnh, còn run nhè nhẹ, thực sự kiềm lại để không khóc.
Khi ba cô
qua đời, trong nhà bị mất điện làm cho cô vốn sợ tối càng hoang mang lo
sợ; buổi chiều mưa như trút nước kèm sấm chớp, nước tuôn xối xả vào
phòng, bị tiếng sấm xé trời dọa sợ tới mức phát run… Tất cả diễn biến
này cô đều trải qua.
Nhiều năm
trước vào buổi chiều hè, anh ôm lấy cô đang hoảng sợ, hai người đều ướt
sũng, tuy là giữa hè, tuy ở trong lòng ngực anh nhưng cô vẫn phát run,
tình cảm đặc biệt cố gắng đè nén vào mùa hè đó rốt cục bùng nổ, anh cúi
đầu hôn lên cánh môi mềm run rẩy của cô. Cũng là bắt đầu từ ngày đó, cô
trao trọn thứ thuần khiết nhất của mình cho anh.
Tiếp thêm ý chí sắt đá, cô lại tức giận, Tống Khải cứ ở bên cạnh như thế, không rời khỏi cô.
Một giọt lệ trong suốt, như hạt trân châu, trào ra hốc mắt, chảy xuống hai gò má trắng bệch của cô—
Còn chưa kịp lăn xuống đến cằm, đã bị ngón tay thô thon dài mạnh mẽ lau đi.
Tiếng gió đêm, giống như có tiếng ai thở than thổi qua.
“Vì sao… đối với em… dữ dằn như vậy?” Cô khóc hỏi, nghẹn ngào bấn loạn tâm trí.
Bàn tay to của Tống Khải ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay ướt ngay lập tức.
“Anh chỉ
hỏi em, nếu hôm nay, tình huống trái ngược thì sao?” Anh không đáp lại
câu hỏi, “Nếu ba mẹ tức giận, anh sẽ bỏ chạy, thoát được rất xa, thì em
nghĩ thế nào? Anh nói rồi hi vọng chúng ta có thể kiên trì đến cùng, ba
mẹ tiếp tục tức giận cũng có giới hạn, nhưng tại sao em lại yếu đuối như vậy, không có lòng tin với anh sao? Tại sao bỏ anh lại một mình, cùng
nhau vượt qua không tốt sao?”
Tống Lăng Tâm càng khóc dữ hơn, nhưng lắc đầu, nói không nên lời.
Không phải
là thiếu tự tin, cũng không phải hổ thẹn; sau khi xảy ra chuyện trong
lòng cô không hề có ý muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy ông Tống xung đột
kịch liệt với Tống Khải, rồi thêm yêu cầu nhỏ bé kia của bà Tống, cô còn có thể ở lại nhà đó sao?
Nơi từng
săn sóc cô, yêu thương cô, là nơi khiến cô nếm trải qua mùi vị của thứ
rượu tình yêu say lòng người; người chủ đã lên tiếng muốn cô rời đi, cô
có thể không đi sao?
Nhưng, chuyện này nên giải thích thế nào? Nên nói thế nào đây?
Người mạnh
mẽ như Tống Khải, sẽ không hiểu “có nỗi khổ tâm” hay “thân bất do kỷ” là cái gì. Theo quan niệm của anh, chỉ cần muốn làm, chỉ cần kiên trì, tất sẽ thành công, nhưng Tống Lăng Tâm hoàn toàn không cùng tính với anh,
từ hoàn cảnh sinh trưởng, đến tình trạng cũng hoàn toàn khác biệt.
Nếu thế thì anh hoài nghi lòng của cô thì sao? Hoài nghi cô không đủ thương anh thì sao?
Đối mặt không nói gì, chỉ có nước mắt tuôn rơi.
Tống Khải
nhìn dáng vẻ nghẹn ngào của cô, đám lửa lớn cũng bị nước mắt của cô tưới tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn còn bốc khói. Bất kể như thế nào, anh vẫn không nỡ làm cô khóc thành như vậy.
“Quên đi,
dù sao đây cũng là quyết định của em, anh cũng không muốn nói nhiều làm
gì. Em cũng lớn rồi, hẳn là biết mình đang làm gì, muốn gì.” Ngón cái
của anh lau đi giọt lệ của cô, sau đó buông cô ra. “Lên nghỉ ngơi đi,
anh cũng nên đi.”
Trong bóng đêm xoay người, Tống Khải rời khỏi cô, thân ảnh thon dài, một mình càng đi càng xa. Tống Khải
không thể cứ như vậy mà quay về khách sạn rồi nằm xuống ngủ liền, có vô
số cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong lòng, anh cần phải đi, để bình ổn
lại những suy nghĩ hỗn loạn một chút.
Đường phố ở nước khác, tiếng nước khác… Anh ở chỗ này, là người lạ hoàn toàn. Nhưng nhìn thấy Tống Lăng Tâm cùng đồng nghiệp, cùng ông chủ quán vui vẻ nói
chuyện với nhau, thấy cô quen thuộc với hoàn cảnh sống ở chỗ này… Tống
Khải luôn luôn nghĩ, có phải để cô ở lại đây có vẻ tốt hơn hay không?
Nhưng còn
anh thì sao? Anh cứ như vậy mà buông tay, một mình về lại nơi không có
cô? Mấy đêm dài không ngủ, sau khi nghiêm túc luyện tập và thi đấu vất
vả thì vội vã đi tìm sự an ủi dịu dàng, chỉ có cô mới c