
lạ, người ngu ngốc cũng nhìn ra được, quan hệ của hai người này không tầm thường.
“Biến.” Một chữ tiếng Trung rõ ràng đơn giản lạnh thấu xương vang lên. Bởi vì có
liên quan tới Tống Lăng Tâm, nên Tống Khải đã chọn học môn Trung văn hai năm, giờ phút này việc học ấy mới phát huy tác dụng tối đa.
Nếu người kia còn không đi, anh còn nhiều câu từ chưa được sử dụng.
Khuôn mặt
trắng nõn thư sinh của Tần tiên sinh nhất thời cắt không còn giọt máu,
anh ta vội vã thối lui đến bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào trong, nhịn
không được đành nói thầm, “Hóa ra đã có bạn trai, tại sao lại không nói
sớm? Khó trách lại khó theo đuổi như vậy…”
Xe rời đi
cấp tốc, khiến cho con hẻm lại khôi phục sự yên lặng. Tống Lăng Tâm chỉ
nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch, bởi vì cô đang vùi mặt
vào trong lồng ngực cứng rắn ấm áp, tai áp vào ngực trái của anh.
Đầu cô thật choáng váng, thật choáng váng… Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Nhất định
là vậy rồi. Thân thể mệt mỏi suy yếu tới cực điểm, hơn nữa lại mới vừa
trải qua cảm xúc khẩn trương rồi thư giãn, cả người cô suy yếu tựa vào
khuôn ngực quen thuộc, miệng thốt ra, “Anh trai…”
“Chìa
khóa.” Tống Khải lạnh lùng ra lệnh, nhận lấy chìa khóa mở cửa từ bàn tay nhỏ bé run rẩy của cô, ôm lấy cô đi vào cửa chính của nhà trọ.
Đối mặt với thang lầu một lúc, Tống Lăng Tâm bị chặn lại bế lên.
Cô không hề giãy dụa, bởi vì cô đã quá mệt mỏi rồi, vùi mặt vào bên gáy anh, cô cúi đầu nói: “Lầu hai, phòng bên trái, có cửa màu vàng.”
Sau đó, ý
thức của cô liền trở nên mơ hồ, rốt cuộc là đang ngủ hay là ngất xỉu, cô cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết khi tỉnh lại, cô đang nằm yên lành
trên chiếc giường nhỏ của mình.
Cô mệt đến
mức toàn thân đều ê ẩm, cơ hồ ngay cả mắt cũng không mở lên được, đầu
choáng váng nặng nề giống như bị ngăm trong nước, ngay cả nằm trên
giường mà giống như đang trôi bồng bềnh trong nước, lúc chìm lúc nổi.
Nhất định
là nằm mơ rồi. Tống Khải làm sao có thể xuất hiện ở trước mặt cô, nhất
định là mình rất nhớ anh, cho nên, nghĩ đến mức nằm mơ, cảnh trong mơ
còn chân thật như vậy.
Tống Lăng
Tâm thở dài, xoay người chuẩn bị đứng lên đi toilet. Chậm chạp ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên, đã bị bóng đen cao lớn đứng sừng sững bên cửa sổ dọa đến mức thiếu chút nữa phải hét ầm lên.
Cô dùng sức che miệng, một tay kia đè lên ngực, sợ tới mức chỉ có thể mở to mắt,
theo ánh sáng đèn đêm, cô nhận ra bóng người mới gặp lại trong mộng kia, là người yêu mình.
Tống Khải
không nói gì, anh tự tay mở đèn. Ánh sáng chói mắt làm cho Tống Lăng Tăm nheo nheo mắt, cố gắng chớp mắt nuốt lại giọt lệ khát khao đầy chua
xót.
“Đây là chỗ em ở?” Không chút vui mừng cùng hạnh phúc khi xa cách lâu ngày gặp lại, Tống Khải lạnh lùng nhìn quanh một vòng căn nhà nhỏ sơ sài, ánh mắt như hai lưỡi dao lạnh buốt của anh quét về phía thân hình gầy yếu tái nhợt
của cô, “Đây là phương thức em tự chăm sóc bản thân mình? Người khi nãy… là bạn trai của em? Em để cho hắn ở trên đường động tay động chân với
em?”
Từng câu từng lời bén ngọt, như ngọn roi, quất vào lòng cô.
Tại sao anh lại đến? Sao anh tìm được cô? Vì sao lại trở nên xa lạ lạnh như băng
thế này? Hơn nữa, bên ngoài vẻ cay nghiệt, Tống Lăng Tâm có thể cảm giác được, anh thực sự đang che giấu lửa giận.
Tống Khải đang tức giận? Anh tức giận cô? Tức giận cô đã chạy trốn, tức giận cô không hề liên lạc? Tức giận cô cái gì đây?
Tống Lăng
Tâm chưa từng thấy qua sắc mặt của anh, ấm ức khó chịu đến chết được. Cô chỉ muốn mình chạy vội vào trong lòng anh, khốc rống lên một trận, trốn vào đôi cánh yêu thương che chở của anh, vĩnh viễn không muốn một mình
đối mặt với thế giới này.
Nhưng cô không thể…
Mắt thấy cô giống như pho tượng không nhúc nhích, bàn tay trắng nõn giấu đi hơn
phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ còn đôi mắt vừa đen lại vừa thâm sâu,
ngập nước, nói hết ngàn vạn tâm sự. Tống Khải đợi không được đáp án nào, anh cũng không hỏi nhiều. Xoay người, anh chuẩn bị ra khỏi căn phòng
nhỏ hẹp khiến người khác bực mình này.
Anh đến cửa mở khóa, chỉ nghe thấy phía sau có thanh âm nhỏ như muỗi kêu vang lên—
“Anh trai…anh, anh muốn đi?”
Tống Khải
chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ phía sau cổ nổi hết cả lên. Tiếng nói suy
yếu của cô, sao vẫn ngọt ngào dịu dàng như trong trí nhớ, khiến cho con
người rắn rỏi như thép, cũng chịu không được mà choáng váng mất vài
giây.
Không được, anh sẽ không dễ dàng nhượng bộ, tha thứ. Cho nên, Tống Khải vận dụng ý
chí hơn người khống chế bản thân không xoay lại, không bước đến bên
người cô, kéo cô vào lòng, bày tỏ thái độ thương tiếc. Anh chỉ lạnh lùng nói: “Anh ở khách sạn gần đây. Đợi em nghỉ ngơi qua ngày mai, sau khi
tinh thần tốt lên một chút, chúng ta nói chuyện.”
“Nhưng…”
Anh ở khách sạn nào? Anh làm sao biết đường? Còn nữa, ngày mai cô phải
đi làm, anh làm sao tìm được cô? Hay là, muốn cô đi tìm anh?
Tống Lăng Tâm còn muốn hỏi, trong lòng có một đống nghi hoặc, lại bị tia nhìn lạnh lẽo làm cô nuốt trở lại vào bụng.
“Anh sẽ tới tìm em. Anh nói rồi, mặc kệ là em chạy đến đâu