
Còn nỗi đau lòng này, đêm đêm không ngủ này, nỗi nhớ nhung không quên này…
Cô có thể chịu được. Chỉ cần thời gian trôi qua, ba anh không thể nào
giận con ruột mà giận cả đời, máu mủ tình thâm, đến cuối cùng cũng không sao.
Còn cô, dần dần cũng lành lại, hoặc là cũng quen lẻ loi một mình.
***
Ba ngày sau, Trần Diệc Danh chuyển thư cho bà Tống.
Đêm đó Tống Khải về đến nhà, thấy mẹ anh hốt hoảng lạ lùng, hốc mắt còn đỏ hồng.
Bảy ngày sau, anh lần thứ hai tới trường tìm Trần Diệc Danh, hai người ở góc vườn trường nói chuyện nửa giờ.
Và mười một ngày sau, Tống Khải lần đầu tiên đặt chân đến Đài Loan. Một ngày nọ, vẫn là ngày làm việc bận rộn bình thường, bận đến nửa đêm mới được tan làm, trở về chổ ở.
Đưa Tống
Lăng Tâm trở về, là một vị thương nhân quảng cáo trẻ tuổi. Đối xử với cô rất có thiện cảm, cũng rất kín đáo, sẽ không làm gì quá đáng, nhiều lắm là khi tan sở, cùng nhau ăn một bữa cơm, hoặc giống như tối nay, thuận
đường đưa cô về nhà.
“Cám ơn anh đưa tôi về.” Xe đến dưới lầu, Tống Lăng Tâm nói cám ơn, liền cầm túi xách chuẩn bị xuống xe.
“Thật sự
không cần tôi giúp cô mua chút đồ sao?” Tần tiên sinh nhìn cô xuống xe,
cũng vội vàng mở cửa, đuổi theo. “Sắc mặt của cô không tốt, tôi có thể
giúp gì được không?”
Kỳ thật
chính là bởi vì ngủ không ngon, hơn nữa đúng lúc cô lại đến tháng, rồi
tăng ca không có thời gian ăn, nên có chút suy yếu mà thôi; nhưng sắc
mặt cô thực sự tái nhợt, làm anh ta nhìn thấy cô mà còn xót.
Cho nên lá gan của Tần tiên sinh lớn hơn so với bình thường vài phần, tiến đến đỡ lấy cô nàng mảnh mai, vịn chặt lấy eo cô.
Tống Lăng
Tâm cứng đờ, không chịu được nên hơi né người, miễn cưỡng cười cười,
“Tôi thực sự không sao, đi lên ngủ thì sẽ ổn, không cần lo lắng như
vậy.”
“Tôi không
thể không lo lắng.” Tiếng nói thân mật mà trầm thấp của Tần tiên sinh
vang lên, dựa sát vào rồi nói bên tai cô: “Lần đầu tiên gặp em, tôi đã
cảm thấy thực thương tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy, mà làm công việc vất vả như thế… Nếu có thể, có thể cho tôi được vinh hạnh săn sóc em
không?”
Toàn thân
nổi đầy da gà, Tống Lăng Tâm phải hít thật sâu, mới có thể đè nén bản
thân như muốn hét lên chói tai vì xúc động. Đi làm được một thời gian,
cô biết quy củ này, biết thói quen kinh doanh bất thành văn của Đài
Loan—không thể trưng ra bộ mặt khó coi với khách hàng, huống chi điều đó cũng không phải là cá tính của cô.
“Cám ơn Tần tiên sinh, chỉ là, tôi nghĩ tôi có thể tự chăm sóc cho mình, không làm
phiền đến anh.” Cô vừa cười cười, lại cẩn thận né tránh lần nữa.
Cô không cách nào chịu được đụng chạm của đàn ông, cho dù là cái vịn vai, bắt tay cũng đều không được.
Thân thể cô đã thuộc về người đàn ông khác, duy nhất, đặc biệt, không thể thay thế được địa vị của người ấy.
“Lăng Tâm,
vì sao em không thể cho hai ta một cơ hội?” Tần tiên sinh luôn luôn tao
nhã, hôm nay tựa như hạ quyết tâm muốn xúc tiến quan hệ của hai người
thêm một bước. Thấy Tống Lăng Tâm né tránh, anh ta lại càng bước về phía trước, cố gắng bao lấy cô vào người mình cùng bước vào cửa chính của
nhà trọ.
Sau đó Tống Lăng Tâm thực suy yếu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, kinh nguyệt của cô càng
đau dữ dội hơn, toàn thân vô lực, muốn tránh thoát không phải dễ dàng
như vậy.
“Tần tiên
sinh, tôi nghĩ… Đã khuya rồi, không thích hợp để nói nữa, tất cả mọi
người đều chạy nhanh về nhà nghỉ ngơi mới phải, muốn nói gì thì xin bàn
lại vào giờ làm việc ngày mai.” Cô không dám lộn xộn, sợ càng tăng thêm
nhiều cơ hội tiếp xúc, nên mới buông ra lời nói lạnh lùng, tỏ rõ lập
trường.
Tia nhìn
nơi khóe mắt cô luôn luôn chú mục tại một điểm gần đấy, hy vọng có người đúng lúc đi qua, dọa cho vị này sợ mà bỏ đi, đêm nay cô đang trong tình trạng không tốt, lại còn lựa chọn thời điểm khó coi này mà sinh chuyện, Tần tiên sinh lộ ra sự si tình chân thành. Có thể không trở mặt là tốt
nhất, anh ta lại là khách hàng lớn của công ty; nhưng nếu cần, Tống Lăng Tâm sẽ không loại trừ la lớn tiếng cầu cứu, hoặc có thể đưa chân dùng
sức đạp anh.
“Tôi vẫn luôn thích em…” Nói xong, Tần tiên sinh đã muốn tới gần bên má cô.
Tống Lăng
Tâm sợ tới mức tim đập thình thịch, phản ứng theo phản xạ đột nhiên cúi
đầu, kết quả trán của cô đập mạnh cằm của người đàn ông đang lên cơn ham muốn. Cú đụng lần này quá mạnh, hai người đều kêu đau một tiếng, Tần
tiên sinh thậm chí còn lui lại hai ba bước.
Đụng vào anh phía sau là một bức tường cứng rắn, ấm áp.
Không phải
tường, mà là một người đàn ông cao lớn. Trong bóng đêm, ngũ quan thâm
sâu gương mặt tuấn tú tối tăm lạnh như băng, giống như Sứ giả Thần Chết
được phái tới trong đêm tối, người bình thường trông thấy còn sợ.
Tần tiên
sinh đương nhiên là người bình thường, anh ta lập tức tránh ra, trơ mắt
nhìn hình bóng cường tráng kia sải bước đi qua, dìu lấy Tống Lăng Tâm
sắc mặt càng thêm trắng bệnh, tựa như muốn ngất đi.
Giương mắt
nhìn tiểu mỹ nhân luôn luôn duy trì khoảng cách ba thước trở lên với đàn ông, chẳng những không thét lớn đẩy ra, ngược lại trở nên mềm nhũn dựa
sát vào vòng tay người