
sợi
bạc, hướng cô xin lỗi. “Ba sẽ đuổi nó đi. Nhưng chỉ cần nó biết con còn ở nhà nhất định sẽ tìm mọi cách trở về, mà để con đến nhà ông trên núi
cũng không được… Hơn nữa giới truyền thông mà biết chắc chắn sẽ không
tha cho con… Lăng Tâm, con đi đi. Đi đến nơi nào xa một chút, đừng cho
Tống Khải và mẹ con biết.”
Nhiều năm qua, đây là lần đầu cô thấy người cha thứ hai nghẹn ngào.
Cô
không hỏi nhiều, cũng không có cách nào biện bạch. Nhà họ Tống từng
không đòi hỏi gì mà chăm sóc cô nhiều năm, nay ồn ào thế này, mắt nhìn
thấy cha con sắp đoạn tuyệt, ba cô cũng đã mở miệng, cô có thể không đi
được sao? Mà dù ông Tống không mở miệng, cô cũng đã chuẩn bị bỏ đi.
Đã
vụng trộm được nhiều năm như thế, chịu đựng quá nhiều tất cả không thuộc vào cô, sớm biết sẽ kết thúc, như tình cảm của cha mẹ ruột cô, lại
không thể hạnh phúc đến già; cô quá nhỏ đã trải qua nhân sinh vô thường, so với người bình thường càng cam chịu, càng chùn bước.
Khó chịu nhất là lừa gạt hai người họ, làm chuyện này trở nên không thể
chịu đựng nổi. Mãi mê muội trong cuộc tình bí mật, sợ hãi không dám đối
mặt với sự thật, giờ gặp báo ứng, không chỉ mình chịu, còn gây tổn
thương cho người thân.
“Ba biết con muốn đi.” Ông Tống lời vừa khỏi miệng là cô giật thót, như tâm sự bị nhìn thấu.
Chỉ thấy ông Tống lấy ra bức thư, nhét vào tay cô, một xấp thật dày vừa sờ đã biết đó là tiền.
“Ba, con không…”
“Cầm lấy đi, ba không thể lo cho con, con phải tự chú ý.” Ông Tống trầm ngâm thật lâu, rồi như hơi nghẹn, nói không nên lời, rất lâu mới nói tiếp,
“Đừng để mẹ biết, nói con đi cho khuây khỏa mấy ngày, ba sẽ giải thích
với bà ấy.”
“Còn… anh…”
“Đừng nhắc đến nó.” Tiếng ông Tống chuyển sang lạnh băng.
Cứ
thế, cô đi. Số tiền đó quả thực giúp cô lúc mới quay về Đài Loan không
đến mức ăn đói mặc rách; còn nay, Trần Diệc Danh mang tới, là quan tâm
như nhau của bà Tống. Sợ cô đói, sợ cô lạnh, sợ cô không tiền, không thể tự lo cho thân mình… Hai người cho cô tiền, số tiền đủ cho cô sống cả
năm đơn giản cũng không lo thiếu thốn. Cô đã 23 tuổi, nhiều cô gái so
với cô còn trẻ hơn đã kiếm tiền nuôi gia đình, còn cô…
“Lăng Tâm, dù thế nào, dù có giận dỗi ba mẹ, cậu cũng gởi tin tức về chứ.”
Trần Diệc Danh không hiểu rõ chuyện vẫn kiên trì khuyên nhủ, tiếng nói
kéo kí ức chua xót quay về.
Cô chớp chớp đôi mắt cay nóng, cúi đầu không nói.
“Còn nữa, ông anh đẹp trai của cậu đáng sợ lắm nha, đến trường chặn đường
mình mấy lần.” Trần Diệc Danh lộ ra vẻ mặt còn vương sợ hãi, “Mình cứ sợ bị anh ta đánh. Cậu cũng biết, anh cậu là vận động viên cấp quốc gia,
vừa cao vừa khỏe, mình mà bị đánh một cái, dù không chết cũng còn có nửa mạng! Van cậu, nếu giận ba mẹ, cậu ít ra cũng liên lạc với anh cậu đi
chứ, mình nhớ anh ta khá thương cậu mà, không phải sao?”
Tống Lăng Tâm hít một hơi khí lạnh, cố gắng bình tĩnh mà trống ngực đập vừa nhanh vừa mạnh.
Đã
lâu vậy rồi, mà vừa nghe đến anh, trái tim liền không kiểm soát nổi. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau xót chầm chậm lan ra, làm toàn thân cô nóng
cả lên.
Đêm hôm đó, cô không tài nào ngủ được, ngay cả ngủ vài tiếng cũng không ngủ được, trong đầu như đèn kéo quân, hình ảnh cứ không ngừng lướt qua.
Ngoại trừ ba mẹ Tống, hầu hết khuôn mặt đều là anh tuấn lạnh lùng.
Lúc nhìn cô, vẻ mặt lại dịu dàng tận xương tủy. Trước mặt người khác không
thể thể hiện nhiều, chỉ có ánh mắt biểu lộ sự nóng bỏng, thừa lúc người
khác không để ý lại khóa lấy cô, làm cô mặt đỏ tim đập như nai con rối
loạn.
Lúc ôm cô, nhiệt tình như lửa như phá tan vẻ ngoài bình tĩnh, muốn thiêu
cháy cô; cô chỉ có thể hòa tan trong ngọn lửa hừng hực, trong khao khát
của anh, không oán than không hối hận trao đi tất cả, cơ thể, con tim…
Đúng vậy, cô thật sự không hối hận. Dù phải rời khỏi ngôi nhà ấm áp, phải
trải qua cuộc sống đơn độc, phải cô đơn chết già, cô đều không hối hận.
Trải qua thử thách tình yêu mãnh liệt, giống một đóa hoa mãn khai, không thể nào lại vì ai đó mà rực rỡ lần nữa.
Cô
trằn trọc mấy tiếng, đành rời giường, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, lấy
quyển sách lót, tìm giấy bút, bắt đầu viết vài dòng thư.
Viết rồi xé, xé rồi viết, đến khi trời sáng hẳn — trang giấy vẫn trắng trơn.
Viết sao đây? Nên viết cho ai bây giờ?
Ba, mẹ, anh hai, con rất khỏe, xin đừng lo lắng. Cám ơn sự quan tâm lo lắng của mọi người.
Vì
sao chỉ vài dòng đơn giản như thế, cô lại không viết được? Bút trong
tay, sao như nặng ngàn cân? Chữ viết quen thuộc, sau khi viết, sao lại
xa lạ đến vậy?
Viết vội vàng, xé ra gấp lại, cô tìm phong bì bỏ vào, không dám xem nhiều.
Qua mấy ngày, cô cầm phong thư đưa cho Trần Diệc Danh.
“Xin cậu sau khi về đem cái này chuyển cho nhà họ Tống…” Cô biết Trần Diệc
Danh còn muốn hỏi thêm, chỉ điềm nhiên ngăn lại, “Xin cậu đừng hỏi gì
nhiều, được không?”
“Lăng Tâm…” ”Cám ơn cậu, cậu là người bạn tốt nhất của mình.” Cô quay lại cười nhẹ, nụ cười làm người khác không thể khước từ.
“Như vậy có tốt thật không?” Trần Diệc Danh vẫn không yên tâm hỏi.
Cô yên lặng trong chốc lát. “Ừ, thế này là tốt nhất.”