
y Tống Tử Thành không đến salon ô tô 4S, Lam Sam không còn
cách nào khác hơn là hẹn anh cùng ăn một bữa cơm, sau đó tặng anh chiếc
gạt tàn.
Tống Tử Thành rất vui vẻ, đây là vật đầu tiên Lam Sam tặng anh, tặng gì không quan trọng, anh đều thích hết.
Ăn cơm xong, cả hai cùng rời khỏi nhà hàng, ánh đèn đường rực rỡ, từng
dòng xe chạy băng băng trên đường, Lam Sam xoa bụng nhìn lên trời. Mặc
dù đang đứng giữa một thành phố tràn ngập ánh sáng nhưng giữa con người
và trời đất vẫn bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, những con người
sống trong thành phố này vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn thấy những
vì sao trên bầu trời, nhiều lắm cũng chỉ là vài ba ngôi sao bé xíu như
mấy con mèo nhỏ.
Cứ mùa này, vào buổi đêm, ở quê hương cô đều có có thể nhìn thấy dải thiên hà rực rỡ, ở đó có một bầu trời bao la bao
phủ lên những bình nguyên rộng lớn, trên bầu trời là vô vàn các vì sao
như đang được chìm sâu vào một biển tinh tú vừa rực rỡ vừa chói lóa.
Nếu đang mang trong lòng tâm sự, hãy nằm xuống đất và nhìn lên bầu
trời, tất cả mọi ưu sầu đều sẽ bị hút vào vũ trụ mênh mông kia.
Lam Sam hơi ưu tư, không biết vì cô đang nhớ về những ngôi sao hay nhớ quê nhà.
Tống Tử Thành bỗng hỏi:
- Muốn ngắm sao à?
Lam Sam ngạc nhiên:
- Sao anh biết vậy?
Sao anh biết được ư? Một cô gái ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phần lớn đều
vì muốn ngắm sao rồi, chứ chẳng lẽ lại ngắm máy bay à? Tống Tử Thành
nhếch khóe miệng, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt anh bỗng trở nên nhu hòa hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày. Lam Sam nhìn vào đôi
mắt anh, cô thầm nghĩ, đây mới thật sự giống những vì sao.
Tống Tử Thành nói:
- Ở đây không thể ngắm sao đâu, nếu cô muốn xem, chúng ta có thể đi leo núi.
Một từ “Chúng ta” anh thốt ra dường như đã kéo mối quan hệ giữa hai người
lại gần nhau. Nhưng Tống Tử Thành biết khả năng phòng thủ của cô gái này rất mạnh, thường một cô gái xinh đẹp sẽ đề phòng cao đến cực đoan hoặc
như thiên sang bách khổng, giống như mọi người đàn ông đều có ý định lên giường với họ, đó sẽ là những nhà máy năng lượng nguyên tử hạt nhân tầm cỡ đây. Lam Sam hiển nhiên thuộc về vế sau. Tống Tử Thành biết, hiện
tại không có khả năng Lam Sam chỉ vì thích ngắm sao mà liền tùy tiện
chạy đến một nơi hoang vu với anh, cho nên anh vội nói thêm:
- Nhưng hôm nay thời tiết dường như không đẹp lắm.
Lam Sam gật đầu, thầm nghĩ, sau này cô sẽ lừa Tiểu Phong Phong lên núi ngắm sao với cô.
….****…..
Ngày hôm sau, Tống Tử Thành bày chiếc gạt tàn Lam Sam tặng trong phòng làm
việc của anh. Là một phú đại nhị, anh cũng không quá chơi bời lêu lổng,
nhưng hiện anh không tiếp quản sự nghiệp của gia đình mà tự mình đứng
đầu điều hành một công ty riêng, tuy công ty này mới có những bước đầu
khởi sắc nhưng dường như anh cũng không quá quan tâm đến việc kiếm tiền – có kiếm được hay không anh đều sẽ phải trở về kế thừa gia nghiệp.
Kẻ chơi bời lêu lổng chân chính ở đây chính là Đàn Tử. Tên này có chỉ số
thông minh thấp đến cực hạn, thường hành sự thất bại có thừa, niềm mong
mỏi duy nhất của người nhà anh ta chính là hi vọng anh ta bớt gây
chuyện. Đàn Tử thường xuyên ra vào phòng làm việc của Tống Tử Thành. Hôm nay cậu ta thấy trong phòng làm việc của anh Thành xuất hiện một cái
gạt tàn mới tinh, đây không phải vì khả năng quan sát của anh ta tỉ mỉ
mà vì chiếc gạt tàn đó không hề phù hợp với gu thẩm mỹ của anh Thành
chút nào. Trên vành gạt tàn khảm một chuỗi đá quý, từ lúc nào anh Thành
lại thích những thứ đồ lấp la lấp lóe thế này?
Đan Tử ném cái gạt tàn sạch sẽ lên không trung, sau đó lại vững vàng đón lấy, cứ thế hết lần này đến lần khác.
Tống Tử Thành đang xử lý văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu ta đang đùa nghịch như vậy, liền tức giận nói:
- Đặt xuống.
Đàn Tử bị dọa nên giật mình, trượt tay khiến cáu gạt tàn rơi oạch xuống chân.
- Ui ai ui, đau chết mất! Gãy ngón chân cái rồi! – Anh ta ôm chân ngồi kêu gào trên ghế salon.
Tống Tử Thành không thèm quan tâm ngón chân Đàn Tử có gãy không, anh chỉ
quan tâm cái gạt tàn không biết rơi xuống có bị vỡ không thôi. Đàn Tử
thấy anh Thành coi cái gạt tàn điên rồ kia như tiểu tình nhân, khó hiều
hỏi:
- Anh Thành, ai tặng anh vậy?
Tống Tử Thành không thèm đáp.
Đàn Tử hỏi:
- Không phải Lam đại mỹ nữ đấy chứ? – Thấy anh Thành vẫn trầm mặc, cậu ta vỗ
đùi: - Thật đúng là, anh Thành ơi, có hi vọng rồi nhé?
- Im
miệng lại cho tôi! – Tống Tử Thành nói xong, đặt chiếc gạt tàn trở lại
bàn nước, sau đó lườm Đàn Tử: - Sau này đừng đụng vào nó nữa.
Đàn Tử gật đầu như giã tỏi.
Từ chỗ Tống Tử Thành đi ra, Đàn Tử rất vui vẻ nên hẹn nữ thần của cậu ta đi ăn cơm.
Nếu không nói thì không biết cậu chàng này đê tiện thế nào, cậu ta biết rõ
Tô Lạc không thích mình, rất hiếm khi cô chịu nhìn ta bằng thái độ dịu
dàng tử tế, những chuyện này đều liên quan đến Tống Tử Thành hết. Thế
nhưng không còn cách nào khác, Đàn Tử thích là thích, không chỉ nói mà
còn tìm cách tiếp cận cô nàng. Nên Đàn Tử liền hẹn Tô Lạc đi ăn cơm, sau đó mở rộng sự kiện “ Lam Sam tặng Tống Tử