
i ảnh!
Một giờ còn lại, Lam Sam quyết tâm chỉ cắm cúi chơi game trên di động, cuối cùng cũng đến phần trả lời vấn đáp. Quả nhiên có người đứng dậy hỏi
Kiều Phong có bạn gái không.
Lam Sang chợt có thể lí giải được tâm lý của cô bé này. Kiều Phong không chỉ đẹp trai mà quan trọng nhất là tính tình vừa ôn hòa vừa kiên trì., rất thích hợp để người ta trêu đùa nhé.
Các cô nàng này không nhất định thật sự có tình ý với anh, thế nhưng…
lưu manh đùa giỡn một chút cũng rất thú vị, không tệ đâu nhỉ.
Kiều Phong nói:
- Vẫn đề này không liên quan đến đến nội dung buổi toạ đàm ngày hôm nay, xin lỗi tôi không thể trả lời được.
Lam Sam đã hiểu, đây chính là cách “ăn ngay nói thật” của anh. Thiệt thòi
cho cô còn tưởng tên tiểu tử ngốc này sẽ trực tiếp nói cho người khác
biết rằng mình không có bạn gái cơ.
Cô nữ sinh đề cập đến vấn đề
này hì hì ngồi xuống, trả mic lại cho người dẫn chương trình. Người dẫn
chương trình đã có kinh nghiệm, đưa mic cho một nam sinh giơ tay. Bạn
nam đó hỏi Kiều Phong một số vấn đề tương đối chuyên nghiệp, nhưng dù
sao Lam Sam nghe cũng không hiểu nổi. Kế tiếp còn một cơ hội cuối cùng,
hầu hết tất cả sinh viên đều giơ tay lên, Lam Sam cũng giơ tay góp vui,
cô còn giơ cao thật là cao, còn lắc trái lắc phải giúp Kiều Phong gia
tăng khí thế.
Đại khái không biết do tay cô dài hơn hay vì trông cô xinh đẹp, nói chung là người dẫn chương trình đưa mic cho cô.
Lam Sam:
- … - Cô ngã cú này đủ đau đi…
Kiều Phong rất bình tĩnh nhìn Lam Sam, đợi vấn đề của cô. Anh đã giảng hai
giờ đồng hồ, anh không tin cô nàng này ngốc nghếch đến nỗi một vấn đề
cũng chẳng nghĩ ra.
Đầu Lam Sam trống rỗng, những thứ cô vất vả
lắm mới nghe hiểu hiểu một chút đã sớm quên sạch sẽ từ lâu, bây giờ căn
bản cô chẳng biết phải hỏi gì. Hầu hết tất cả mọi người đều đang chăm
chú nhìn về phía cô, hình như hiện tại cô có nói gì cũng chẳng thích hợp nữa. Cô cầm mic, tự nhiên thấy khẩn trương, bật thốt lên:
- Anh có thể mời tôi ăn bữa khuya không?
Cả một hội trường rộng lớn đều ồ lên, tất cả mọi người đều cảm thấy da mặt cô nữ sinh này quá dày đi, dĩ nhiên họ dõi mắt nhìn Kiều giáo sư và
nghĩ, nữ sinh không biết xấu hổ thế này chắc chắn sẽ bị Kiều giáo sư
thẳng thừng từ chối rồi!
Tất cả mọi người đều đang đợi lời từ chối của anh.
Kiều Phong mím môi, đáp:
- Được.
Quần chúng vây xem âm thầm lệ rơi trong gió, thật chó má mà! Vậy mà cũng được sao?
Hóa ra Kiều giáo sư cũng thật khéo miệng!
…
Tan cuộc, Lam Sam không kịp đợi Kiều Phong, vô số ánh mắt cừu thị của rất
nhiều nữ sinh chĩa vào cô, cô cảm thấy chỉ cần đi chậm một chút không
chừng cô sẽ bị xuyên thủng mất.
Đi như chạy ra khỏi phòng hội trường, được một lúc, Lam Sam nhận được điện thoại của Kiều Phong.
- Cô đang ở đâu?
- Tôi cũng không biết….
Kiều Phong hơi bị bất đắc dĩ:
- Ngu ngốc, đứng im tại chỗ không được nhúc nhích.
Lam Sam mở định vị GPS trong di động ra, Kiều Phong nhanh chóng tìm được cô. Anh định thực hiện lời hứa, đưa cô đi ăn đêm.
Bóng đêm mờ ảo, hai người cùng dạo bước trong sân trường.
Để phù hợp với buổi tọa đàm, Lam Sam mặc một cái áo khoác cổ tròn có điểm
vài bông hoa cùng một chiếc váy ngắn đến đầu gối, chân đi một đôi giày
đế bằng mõm tròn màu kẹo ngọt phô bày trọn vẹn toàn bộ đường cong duyên
dáng của đôi chân dài và cái mắt cá chân xinh xắn, mái tóc vẫn buông xõa như mọi ngày cùng với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng làm
tăng thêm sự quyến rũ. Cô đi bên cạnh Kiều Phong chính là một đôi kim
đồng ngọc nữ điển hình thu hút sự chú ý của mọi người qua đường ùn ùn
ghé đến vây xem.
Lam Sam chắp tay sau lưng đứng trước mặt Kiều Phong, cô đứng đối diện anh, rồi họ cùng đi khuất.
Tiết trời tháng năm, những chiếc lá bay bay trên sân trường, các tán cây
khẳng khiu trơ trụi, chỉ còn duy nhất một cây hoa xưa yên tĩnh nở rộ
điểm xuyết trong màu xanh rậm rạp của lá cây đầu mùa hạ. Gió đêm khẽ
thổi qua mang theo hương thơm thoang thoảng man mát của hoa nhài khiến
làn váy của cô khẽ tung bay, y mệ phiêu hương.
- Kiều Phong, hôm nay biểu hiện của anh không tồi nhé. – Lam Sam cười.
- Cảm ơn… Căn bản cô nghe cũng chẳng hiểu.
- Tôi.. hì hì hì hì….
Lại một cơn gió nữa thổi qua, Kiều Phong hỏi:
- Cô có lạnh không?
- Gì mà có lạnh hay không… Anh định mời tôi ăn gì đây?
- Tùy cô muốn ăn gì thì ăn.
- Tốt lắm tốt lắm, tôi phải chọn lựa cẩn thận mới được.
- Thùng cơm à, lẽ nào hôm nay tôi không cho cô ăn no hay sao?
- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…. Anh học mấy từ ngữ này ở chỗ nào thế ?
…..
Giọng nói của hai người văng vẳng xa dần trong hương đêm càng ngày càng nồng đậm. Trong giờ làm việc, Lam Sam nhận được một cuộc điện thoại từ Tiểu Du Thái, đầu dây bên kia cô nàng gào thét thảm thiết:
- Lam Sam! Lam Sam!
Bởi vì quá kích động giọng nói của cô nàng rất cao, giống như tiếng chuông
báo động vậy, đâm vào da đầu Lam Sam tê dại. Cô thật sự cực ít khi thấy
Tiểu Du Thái táo bạo thế này.
Lam Sam:
- Rốt cuộc là làm sao?
- Công ty tớ sắp bị thu mua rồi.
- Tớ biết , đây không phải là một chuyện vui hay sao? Đáng n