Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324455

Bình chọn: 9.5.00/10/445 lượt.

uối buổi tọa đàm có phải anh sẽ phải trả lời trực tiếp các câu hỏi phỏng

vấn của người nghe không? Có cần tôi lừa họ giúp anh không?

Kiều Phong lắc đầu:

- Không cần, tôi biết họ sẽ hỏi gì rồi.

Lam Sam nghe vậy lại thấy hiếu kỳ:

- Hỏi cái gì thế?

- Hỏi tôi đã có bạn gái chưa.

…. Được rồi, đương nhiên là sẽ có người hỏi như vậy.

Lam Sam lại hỏi:

- Vậy từ trước đến nay anh trả lời thế nào? Ăn ngay nói thật à?

- Đương nhiên là ăn ngay nói thật rồi. Những chuyện như vậy tôi đâu cần thiết phải nói dối chứ.

- Anh đẹp trai, anh như vậy là không được đâu. Chẳng lẽ người ta hỏi anh có bạn trai hay chưa anh cũng nói thật à?

Kiều Phong ném cho cô một cái nhìn đầy kì quái.

- Đương nhiên.

Lam Sam hoảng hốt:

- Anh anh anh… anh nói với họ là anh có bạn trai á?

- Không. Tôi làm gì có bạn trai. – Kiều Phong hơi mất hứng. Tôi đâu có bị đồng tính luyến ái đâu.

Anh thấy hơi thất vọng, tuy trước đây đã từng có nhiều người hiểu nhầm

khuynh hướng giới tính của anh, thậm chí ngay đến người nhà anh cũng

từng nghi ngờ anh, nhưng từ trước đến nay anh đều tỏ ra rất thản nhiên

không quan tâm…. thế nhưng bây giờ nghe Lam Sam lên tiếng tưởng tượng

lung tung như vậy lại khiến anh đặc biệt khó chịu.

- Bớt giận bớt giận. – Lam Sam cảm thấy mình hơi quá đáng, đáng nhẽ cô không nên

nói suy nghĩ thật của mình ra miệng, chọc ngoáy đúng chỗ đau của người

ta kể cả là những người có giáo dục cũng sẽ không thể chấp nhận nổi đâu

nhé. Cô cười cầu tài: - Tôi chỉ đùa một chút thôi….

Kiều Phong dường như đột nhiên phát hiện ra một chân tướng:

- Có phải cô đang thử thăm dò tôi?

- À? Đúng đúng, tôi đang thử thăm dò anh.

Anh nhìn cô đầy ẩn ý, cuối cùng dường như bừng tỉnh mà gật đầu:

- Tôi hiểu rồi.

Lam Sam cũng chẳng biết vị tiểu thiên tài này hiểu cái gì, mà cô cũng không dám hỏi. Hai người cứ vậy bước ra cửa. Kiều Phong hiên ngang đi thẳng

một đường đạp cát bay đá trời long đất lở đến trường. Khi anh bước vào

phòng hội trường, ngoài dự liệu của Lam Sam, toàn phòng đều kinh diễm.

Có nữ sinh còn thật sự không kiềm chế nổi mà che miệng thấp giọng hét

chói tai, nhiều cô còn giơ điện thoại di động lên chụp lấy chụp để.

Kiều Phong nhẹ điểm ngón tay chỉnh lại microphone, đến khi xác định đã mở hệ thống âm thanh, anh nói vào microphone với kinh nghiệm lãnh đạo lâu

năm:

- Có thể chụp ảnh nhưng xin miễn đăng lên các phương tiện online.

Tôi tớ bên dưới mãnh liệt gật đầu.

Toàn bộ các chỗ ngồi đều đã chật kín, một vài chỗ trống linh tinh cũng đã

sớm bị chiếm mất, Lam Sam hết đường xoay xở, chẳng lẽ lại bắt cô đứng

phía sau nghe giảng hai tiếng đồng hồ à? Cô nhìn về đằng sau, phát hiện

một chỗ để ghé ngồi cũng chẳng còn.

Rơi vào đường cùng, không

thể làm gì khác hơn là đành phải huy động đến “sắc đẹp”, dù sao đây cũng là một loại vũ khí có uy lực cực lớn nhé. Lam Sam cười và nói với một

bạn nam ngồi cạnh chỗ trống:

- Bạn học ơi, bên cạnh bạn đã có ai ngồi chưa?

- Có… À không, không có! – Bạn nam nhanh nhẹn cất quyển sách đi, mời Lam Sam

ngồi vào đó. Cậu ta thầm nghĩ, người anh em, thành thật xin lỗi….

Lam Sam ngồi xuống, một lát sau buổi tọa đàm bát đầu, cả hội trường trở lại yên tĩnh. Cô ngồi ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng như một cục cưng. Nội dung bài giảng của Kiều Phong rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ban đầu cô

còn nghe hiểu một phần nào đó, đến nửa giờ sau thì hoàn toàn như đang

nghe thiên thư. Nếu muốn trách thì chỉ cỉ có thể trách kiến thức căn bản các môn khoa học tự nhiên cơ sở quá tệ, hơn nữa đã tốt nghiệp nhiều năm nên chữ thầy toàn bộ đã sớm trả lại cho thầy mất rồi.

Chán chết mất, cô chẳng biết làm gì khác hơn đành một tay chống cằm nhìn anh.

Không khí trong phòng hội thảo tương đối nóng, Kiều Phong đã cởi oái vest

khoác trên ghế, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Chiếc áo sơ mi được

nhét trong quần một cách sạch sẽ thẳng thớm, vững vàng thỏa đáng. Anh

đứng trên bục giảng, thân hình thẳng tắp cao ngất, như một một thân tre

đen tuyền. Anh giảng bài vô cùng nhập tâm, giọng nói ôn nhuận như dòng

nước suối róc rách chảy.

Lam Sam nhếch miệng nhe răng cười với anh.

Kiều Phong đang giới thiệu đến một công thức trên màn chiếu nên không nhìn thấy cô.

Lam Sam càng hăng hái, nhăn mày nhíu miệng không ngừng thay đổi biểu cảm

trên khuôn mặt với anh. Sau cùng, cô hướng ngón tay xuống dưới đè chop

mũi xuống, mắt trợn trắng, lè lưỡi, giả heo cho anh xem.

Kiều

Phong vừa giảng xong công thức, quay lại ma xui quỷ khiến thế nào mà hơi thoáng nhìn về phía Lam Sam. Vốn đang giảng đến phần trọng tâm bỗng

nhiên nhìn thấy cái "mặt heo” mắt nghiêng miệng lệch kia, anh quên sạch

toàn bộ trong đầu, trợn mắt há miệng nhìn cô.

- Khụ khụ khụ. – Lam Sam tiện tay vớ đại một quyển sách lên che mặt.

- Khụ. – Kiều Phong thu mắt, thấy toàn bộ sinh viên đều đang kinh ngạc nhìn anh, anh thấy hơi chột dạ, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ trong chớp mắt, lúc cúi đầu, anh không nhịn được mà cong cong khóe môi.

Lam Sam trốn mặt sau quyển sách, nghe thấy tiếng các nữ sinh sau lưng khẽ hô:

- A a a! Mau chụp lại ảnh! Mau chụp lạ


Snack's 1967