
, mở cửa.
Giọng nói không quá to, nhưng vẫn đủ để rơi vào lỗ tai cô.
Lam Sam giận dữ, nhùng nhằng rời giường đi ra cửa, mở cửa “Cạch” một tiếng, đứng trợn mắt đối diện Kiều Phong:
- Làm gì thế?
Kiều Phong làm như không thấy vẻ bực tức vì ngái ngủ của cô, vẫn từ tốn:
- Theo tôi đi mua thức ăn.
- Không đi, tôi muốn ngủ tiếp.
- Hôm qua cô đã nhận lời với tôi rồi.
Lam Sam lật một bên mắt:
- Hôm qua làm sao tôi biết anh đi sớm thế này, bây giờ là mấy giờ rồi?
Kiều Phong giơ đồng hồ lên xem, chăm chú đáp:
- Bảy giờ một phút.
Lam Sam vò đầu nắm tóc:
- Tôi mặc kệ, tôi muốn đi ngủ.
- Được, vậy cô cứ ngủ đi, còn tôi sẽ tiếp tục gõ cửa nhà cô.
- … - Sao trên đời có kẻ vô sỉ thế này.
Lam Sam vô lực dựa vào cửa:
- Anh đẹp trai ơi, tôi còn chưa ăn sáng, anh đi trước đi, một lát nữa tôi sẽ đến tìm anh, ngoan nào.
Câu nói này vừa đúng với mong muốn của Kiều Phong:
- Được, bây giờ tôi làm bữa sáng cho cô, cô rửa mặt đi, 15 phút nữa sang nhà tôi.
Lam Sam không hề nghi ngờ rằng nếu cô không đi, nhất định Kiều Phong sẽ lại tiếp tục đứng gõ cửa nhà cô. Cô hơi hối hận vì hôm qua đã nhận lời anh. Vốn là cô cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì cứ ăn không uống không ở nhà
anh cho nên định ôm đại nghiệp mua tức ăn, nhưng Kiều Phong chê bai tiêu chuẩn của cô đòi dạy dỗ cô nên mới sáng sớm hôm nay cô đã bị anh ta
hành hạ thảm thiết như thế này.
Hôm nay là ngày nghỉ nên cô
không cần trang điểm, cũng không thay quần áo, bớt việc nào hay việc ấy, đúng 15 phút đồng hồ sau có mặt ở nhà Kiều Phong.
Bữa sáng vẫn dĩ nhiên là rất ngon, tên tiểu tử này năng suất vẫn rất cao.
Một cốc trà chanh, hai cái bánh mì một quả trứng chiên, còn thêm vài ngọn xà lách, còn có,… ặc … đậu phộng?
- Theo tư liệu, cô có thể ăn. – Kiều Phong giải thích.
Lam Sam giơ bánh mì lên, có phần mơ màng:
- Không phải cho lung tung đậu phộng vào à?
Dĩ nhiên không phải. Kiều Phong đem đậu phộng nhét vào bánh mì, sau đó kẹp thêm xà lách và trứng gà, rồi đưa cho cô:
- Nếm thử đi.
Đây là sự phối hợp kiểu gì đây nhỉ ! Lam Sam đen mặt thấp thỏm cắn một cái.
Gì cơ? Rất ngon nhé!
Kế tiếp cô điên cuồng giải quyết sạch sẽ bữa sáng.
Sau bữa điểm tâm Lam Sam lẽo đẽo theo Kiều Phong đi chợ sáng. Đôi nam thanh nữ tú này qúa chói sáng nên các bác gái trong chợ đều phải quay đầu lại nhìn. Tuy ánh mắt họ đều thiện ý nhưng vì bị nhiều người vây lại nhìn
trần trụi khiến Lam Sam cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô sờ sờ gáy, nhìn
Kiều Phong đang đứng bên cạnh vẫn bình tĩnh như thường.
Lam Sam
cảm thấy tố chất tâm lý Kiều Phong có thể so sánh mạnh mẽ ngang với kim
cương, cô nhận ra qua mấy ngày nay chưa bao giờ Kiều Phong nổi giận hoặc hoảng hốt. Đối mặt bất kể với kích thích gì anh đều vẫn giữ được vẻ vân đạm kinh phong, cái kiểu đã đạt đến cảnh giới “ Thiên hạ trầm trồ chỉ
là muỗi.” ấy.
Kiều Phong vẫn ghi nhớ rõ mục đích của chuyến đi
này, anh dẫn Lam Sam đi từng hàng để nhận diện từng loại thực phẩm, vừa
đi anh vừa giải thích. Anh phát hiện ra Lam Sam ngu ngốc đến không thể
ngu ngốc hơn được nữa, cô gái này chọn thức ăn theo tiêu chí “Càng to
càng tốt” , cà chua càng to càng tốt, dưa chuột càng to càng tốt, đậu
đũa càng to càng tốt…. Kiều Phong nghiêm túc giải thích cho cô phân biệt sự khác biệt giữa “to”, “chín”, và “tươi” , cùng với những dấu hiệu để
phân biệt các loại thực phẩm khác nhau. Cô nghe từ tai này qua tai khác, sau này cô rất thẳng thắn trực tiếp dấn thân vào các cuộc cò kè mặc cả, càng đánh càng hăng. Quả thực, không có chí tiến thủ, không học vấn
không nghề nghiệp, làm việc cũng không đàng hoàng!
À, cô thậm chí có ngu ngốc đến mức ngay đến tên của các loại thức ăn cô toàn nhớ lẫn
nhớ lộn. Cô lúc nào cũng nhầm nấm rơm thành nấm hương, nấm hương thì gọi là nấm mỡ, Kiều Phong nhắc nhở vài lần như cô vẫn không sửa được, anh
thực sự bực đến đau trứng rồi. Hơn nữa, đã thế còn đòi hỏi hết cái này
đến cái nọ, đòi ăn tôm bóc vỏ hấp xả, canh củ từ nấu xương… ha ha ha ,
ăn ăn ăn, mua mua mua!
Kiều Phong thả một túi nấm vào rổ đồ ăn,
rồi dẫn Lam Sam đi mua xương ống. Một tay Kiều Phong đẩy xe thức ăn,
trên xe đầy ắp các túi đồ, trong đó có một túi rau cần vì quá dài nên lộ ra phần ngọn xanh mượt, mỗi lần xe xóc lại khẽ nảy lên.
Lam Sam tay không đi bên cạnh Kiều Phong.
Lúc về khi đi ngang qua một nhà trẻ, trước cổng có bán kẹo bông, vài bạn
nhỏ khóc khóc mếu mếu không chịu đến trường nên bố mẹ chúng đành phải
mua kẹo bông để dỗ dành, gần như đứa nào sau đó cũng được dỗ ngoan
ngoãn.
Kiều Phong đứng lại trước một xe kẹo bông.
Lam Sam nói:
- Tôi không ăn cái này đâu. – Trông nó còn to hơn cả người ấy chứ.
Kiều Phong nhìn chiếc máy đang xay đường thành từng tia một cách mạnh mẽ, cứ hết vòng này sang vòng khác, càng lăn càng lớn hơn, anh không hề ngẩng
đầu lên mà đáp:
- Không phải mua cho cô.
- Cho
Schorodinger ? – Lam Sam lại hỏi, hỏi xong lại tự xoa cằm, ngạc nhiên
nói: - Schorodinger mà ăn kẹo bông sao? Tôi chưa từng nhìn thấy động vật ăn kẹo bông bao giờ nhé. – Nói đến đây, cô bỗng nhiên kinh ngạc đến
trợn tròn hai mắt, nhìn