
ng nghĩ gì đấy?
- Anh đã từng được tặng xà phòng chưa? – Hỏi xong câu này Lam Sam cảm thấy
rất choáng váng, sao tự nhiên cô lại buột miệng thốt ra những suy nghĩ
trong lòng thế này? Kể cả có hiếu kỳ đến đâu cũng không được hỏi chứ, mà kể cả có hỏi cũng không được hỏi trực tiếp như vậy chứ…
Vậy mà Kiều Phong lại trả lời trực tiếp hơn:
- Được tặng rồi.
Lam Sam há to miệng , hai mắt đăm đăm như một bệnh nhân hội tụ 21 bệnh trạng vậy.
Kiều Phong không biết chuyện này có gì đáng để cô kinh ngạc thế, anh nói:
- Tôi cũng từng được tặng kem, kẹo, khăn quàng, bit tất, đèn pin... Schrodinger cũng là được tặng.
Lam Sam nhận ra cuối cùng Kiều Phong cũng biết uyển chuyển hơn, còn biết che giấu lấp liếm chuyện này nữa.
- Nói chung là từ nhỏ tôi đã thường được tặng những thứ rất kỳ quái. – Kiều
Phong tổng kết thành một đạo lý. Thật ra có một lần anh từng được người
khác tặng cho một hộp bao cao su, lại còn có vị ô mai – thật ý vị nhé.
Lúc đó vì còn ít tuổi nên anh không hiểu còn lôi ra thổi bóng, sau này
bị cha anh nhìn thấy. Kiều Phong mãi mãi không bao giờ quên được biểu
tình đặc sắc của cha anh lúc đó đâu.
Khụ, sao tự nhiên lại nghĩ
đến những chuyện như thế này chứ, Kiều Phong hơi thẹn thùng, lén liếc
mắt sang nhìn trộm Lam Sam, anh nhận ra Lam Sam vẫn gương mắt nhìn thẳng vào mặt anh để quan sát, giống như là đang muốn nhìn thấu anh vậy. Anh
lại càng ngượng hơn, mặt hơi đỏ lên. Anh cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ không ngừng lo ăn táo.
Cứ bị Lam Sam nhìn chằm chằm như thế, tai anh dần chuyển sang màu hồng nhạt, như để hòa hợp với màu má.
Lam Sam lặng lẽ nhìn, cô cảm thấy mình đã biết được thêm nhiều điều. Lam Sam không biết
mình đã rời khỏi nhà Kiều Phong như thế nào. Cô ngồi trên salon phòng
mình nhưng linh hồn bé nhỏ thì dường như vẫn quanh quẩn bên nhà anh.
Hóa ra…
Dĩ nhiên….
Quả nhiên…
.
----- Chỉ biết rằng, đàn ông tốt đều chạy theo đàn ông hết cả rồi !
Tâm trạng Lam Sam đang cực kỳ phức tạp, vô cùng khiếp sợ, nhưng lại có phần tiếc nuối. Thế nhưng như đã nói, với một người đàn ông hiền lành như
anh, cô cũng không thể tưởng tượng được nếu anh sống cùng phụ nữ thì sẽ
biến thành cái dạng gì nữa, nên chắc những người như anh cũng chỉ có thể dành để thỏa mãn đàn ông thôi.
Trừ việc đó, đứng trên phương
diện cá tính để đánh giá, cô có phần đố kị với Kiều Phong… Tâm trạng này cũng rất dễ hiểu, bất kỳ cô gái nào nếu bị so sánh với một cô gái thông minh xinh đẹp hơn mình đều sẽ cảm thấy vô cùng đố kỵ ghen ghét mà.
Thật ra nếu ví von như vậy cũng không thỏa đáng lắm, dù nhan sắc của Kiều
Phong có mỹ mạo hiền lành thì anh cũng không phải là một cô bé. Khí chất của anh không hề âm trầm nhu nhược mà trong sáng sạch sẽ như những tia
nắng mùa đông, không quá gay gắt, sáng chói vừa đủ, khiến cho người ta
cảm thấy ấm áp.
Sau một hồi cảm thán, tâm trạng kích động của Lam Sam cũng dần dần hồi phục, cô đã có thể khai thông sáng tỏ. Làm người
cũng không cần quá hẹp hỏi như vậy. Tình yêu vốn là một điều gì đó rất
cao thượng, không thể phân biệt giới tính nam nữ với nó được. Thích ai,
yêu ai, đó hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân, đó là nhân quyền do thiên phú, đâu có liên quan mắc mớ đến người khác đâu.
Hiểu thì
hiểu, nhưng khi đột nhiên biết được bí mật của người khác, Lam Sam vẫn
cảm thấy rất áp lực. Cô cảm thấy hơi oán giận Tiểu Du Thái, sao cô nàng
không yên yên lặng lặng mà trọn vai một người ngu ngốc đi, sao đột nhiên lại mò ra chân tướng làm gì.
Ngay sau đó, cô nhắn cho Tiểu Du Thái một cái tin: Tớ hận cậu!
Tiểu Du Thái nhắn lại rất nhanh: A, cậu cũng biết rồi hả?
Lam Sam: Hừ (╰_╯)
Tiểu Du Thái: Cậu nghe tớ giải thích đã! Tuy rằng đứa trẻ đó không phải là của cậu, nhưng tớ luôn mãi mãi yêu cậu mà!@
Lam Sam: ….
Sao lại có con bạn không biết điều thế chứ. Đồ chết bầm mà!
.....***......
Vừa chuẩn bị vào chỗ làm việc, Lam Sam nhận được một cuộc điện thoại khiến
cô vô cùng phấn chấn : Ngày hôm nay, Tống Tử Thành muốn chạy thử xe R8.
Có hi vọng rồi.
Đã sớm hẹn chạy thử xe với anh, mà vị khách Tống Tử Thành này vốn không bình thường, nên Lam Sam đồng ý ngay.
Lam Sam khẳng định Tống Tử Thành không hề thiếu tiền, nói cách khác nếu
hứng lên anh ta có thể vung tiền mua xe ngay lập tức. Dĩ nhiên Lam Sam
không hề tự kỷ mà cho rằng Tống Tử Thành đến đây vì cô. Với một người
thành công như Tống Tử Thành, dùng tiền mua sắc lúc nào chẳng được, đây
thuộc loại giao dịch căn cứ vào sự tự nguyện của đôi bên dưới tiền đề là tiền bạc nhé, nếu bạn không tình nguyện, cũng chẳng ai thèm ép buộc
bạn. Cho dù bạn tình nguyện, chưa chắc đã có ai chịu bỏ tiền mua, đối
với đàn ông có tiền thì mĩ nữ cũng không phải là một hạng mục đầu tư
khan hiếm.
Trong buôn bán không thể nói chuyện nhân nghĩa, đối
với Tống Tử Thành, Lam Sam cũng không hề thấy mình đã làm gì xấu hổ. Thế nhưng cô cũng chẳng vui vẻ được lâu thì đã bị lão Vương gọi vào phòng
làm việc.
Lam Sam đã làm nhân viên dưới quyền lão Vương nhiều
năm, mối thâm giao của hai người rất tốt, nếu không đứng trước mặt người ngoài, cô